Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 90: Chuẩn bị để thím Hai làm chủ nhiệm phân xưởng

Cập nhật lúc: 2025-12-06 03:45:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Hai mươi tuổi mà lương một trăm ba mươi đồng á? Niệm Niệm, cháu lừa đấy chứ?"

 

Đường Mãn Ngân vô cùng lo lắng cô cháu gái gã đàn ông nào đó lừa gạt. Ông tuy bộ đội bao giờ, nhưng cũng thừa hai mươi tuổi thì thể nào mức lương cao như thế . Thằng Kiến Quân con thứ hai nhà bác cả đại đội trưởng lính ba năm mà còn leo lên chức trung đội trưởng kìa.

 

"Mọi đều mà, là thằng nhóc 'Sói con' ông nội cứu ngày xưa , tên là Thẩm Kiêu."

 

Đường Niệm Niệm giải thích. Người khác hai mươi tuổi chắc chắn mức đó, nhưng Thẩm Kiêu nhà cô thì tuyệt đối thể.

 

"Khụ khụ khụ khụ..."

 

Hai vợ chồng đáng thương mới và miếng cơm miệng sặc tiếp. Đường Đan Đan vội rót nước cho bố , nhưng ấm nước hết sạch, đành chạy sang hàng xóm xin nước.

 

Đường Niệm Niệm chút cạn lời. Tâm lý của hai yếu quá, chút chuyện cỏn con mà cũng kinh ngạc đến thế. Kiểu mà bảo thím Hai chủ nhiệm phân xưởng dệt tất, khéo thím sợ đến đau tim mất.

 

Cô dự tính đợi xưởng dệt tất thôn Đường dựng lên xong sẽ để thím Hai chủ nhiệm phân xưởng. Tay nghề và năng lực của Tuyên Trân Châu khá, còn hơn khối công nhân chính thức, điểm mạnh hơn chú Hai nhiều.

 

Đường Đan Đan xin nước về, hai vợ chồng uống cạn một bát lớn mới thuận khí. Có điều uống liền tù tì ba bát nước, bụng no căng nước , thịt cũng chẳng ăn nổi nữa.

 

"Niệm Niệm, cháu với thằng Sói con đó vẫn luôn liên lạc ?"

 

Vẻ mặt Đường Mãn Ngân chút kỳ quái. Cháu gái hồi nhỏ với Sói con như hình với bóng, thể coi là thanh mai trúc mã. Không ngờ mấy năm nay vẫn đứt liên lạc, cái miệng con bé kín thật đấy.

 

"Không ạ, mấy hôm mới tình cờ gặp thôi."

 

"Hai đứa bao năm gặp, cháu cũng chẳng tình hình nó thế nào mà yêu đương ?"

 

Đường Mãn Ngân nhíu mày, cảm thấy cháu gái qua loa. Tuy lương Thẩm Kiêu cao thật, nhưng cũng xem nhân phẩm thế nào chứ. Năm sáu năm gặp, ai Sói con giờ biến thành cái dạng gì?

 

Hơn nữa thật lòng, ấn tượng của ông về Sói con cũng chẳng gì. Ông từng tận mắt thấy Sói con đ.á.n.h một lớn đến vỡ đầu chảy máu, còn c.ắ.n đứt một miếng thịt mặt . Lúc Sói con mới mười tuổi đầu, còn nhỏ mà hung tàn như sói, đ.á.n.h liều mạng. Nhỡ kết hôn nó đối xử với Niệm Niệm, động thủ đ.á.n.h con bé thì ? Con bé dù sức khỏe đến mấy, liệu khỏe hơn Sói con ?

 

"Tiền lương đưa hết cho cháu ."

 

Đường Niệm Niệm nhét một miếng thịt miệng, hai má phồng lên, nhai nghiêm túc.

 

"Một trăm ba mươi đồng đưa cả cho cháu á?" Tuyên Trân Châu buột miệng thốt lên, vẻ mặt khiếp sợ nghi ngờ.

 

Mới yêu đương thôi mà, đàn ông nào mà thế? Ngay cả Đường Mãn Ngân còn lén giấu quỹ đen kìa, bà thừa nhưng lười vạch trần thôi.

 

Đường Niệm Niệm gật đầu, gắp thêm miếng thịt nữa.

 

Tuyên Trân Châu ngưỡng mộ thôi. Con bé tự kiếm 98 đồng, cộng thêm đối tượng 130 đồng, một tháng thu nhập tịnh là 228 đồng, còn nhiều hơn cả xưởng trưởng. Tiêu bao giờ cho hết chỗ tiền đấy!

 

"Kể cả đưa lương cho cháu, thì cũng tìm hiểu kỹ chứ, mới mấy ngày cháu hiểu cái gì?"

 

Đường Mãn Ngân vẫn lo lắng, sợ Thẩm Kiêu dùng "viên đạn bọc đường" dụ dỗ cháu gái. Biết bao cô gái đàn ông lừa kiểu , lúc yêu thì ngọt xớt, cưới về thì thượng cẳng chân hạ cẳng tay, loại đàn ông ông thấy nhiều .

 

"Tiền lương đưa hết cho Niệm Niệm còn cần tìm hiểu cái gì? Mắt của quân đội chẳng lẽ sáng hơn ? Thẩm Kiêu mà thì quân đội trả cho nó 130 đồng ?"

 

Tuyên Trân Châu lườm chồng, cảm thấy ông lo bò trắng răng. Bà còn lấy Tề Quốc Hoa ví dụ: "Cái thằng khốn nạn Tề Quốc Hoa nhân phẩm gì, hơn hai mươi tuổi đầu còn lên cán bộ, chứng tỏ mắt của quân đội sáng như tuyết. Thẩm Kiêu xịn hơn Tề Quốc Hoa nhiều!"

 

"Thím Hai, đừng lấy Thẩm Kiêu so với , xứng!"

 

Đường Niệm Niệm tỏ vẻ bất mãn. Tề Quốc Hoa mà xứng so với Thẩm Kiêu nhà cô á? Khác biệt một trời một vực.

 

"Ừ ừ, thằng khốn đó xứng." Tuyên Trân Châu vội vàng sửa miệng, ôn tồn hỏi: "Niệm Niệm, thế nhà Thẩm Kiêu đồng ý ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-90-chuan-bi-de-thim-hai-lam-chu-nhiem-phan-xuong.html.]

Nhà Sói con quan to ở thủ đô, bà lo họ chê bai cháu gái.

 

"Đồng ý ạ."

 

Đường Niệm Niệm lười nhiều. Cô và Thẩm Kiêu ở bên , đến ông trời cũng chẳng cản .

 

Vợ chồng Tuyên Trân Châu cùng thở phào nhẹ nhõm. Nhà họ Thẩm ý kiến thì quá . Bọn họ ngưỡng mộ, mừng cho Đường Niệm Niệm. Cháu gái gả nơi , tương lai còn thể giúp đỡ Đông Cường và Đan Đan.

 

Đường Mãn Ngân còn định hỏi thêm, thì một miếng thịt nhét thẳng miệng. Là Đường Niệm Niệm mất kiên nhẫn.

 

"Ăn thịt chú!"

 

Cứ hỏi mãi, phiền c.h.ế.t .

 

Cô gắp miếng thịt rõ to, suýt nữa Đường Mãn Ngân nghẹn c.h.ế.t. Ông hậm hực nhai thịt, dám hỏi nữa.

 

Ăn xong cơm, Đường Niệm Niệm ngoài. Gần 7 giờ tối, cô lái xe tải , cổng xưởng chất đầy linh kiện, đích xưởng trưởng Võ trông coi.

 

Mấy bác thợ cả khuân linh kiện lên xe. Đường Niệm Niệm đóng cửa xe, với xưởng trưởng Võ: "Sáu ngày giao hàng, cháu sắp xếp xong ."

 

"Vất vả cho Tiểu Đường quá!"

 

Xưởng trưởng Võ vui như mở cờ trong bụng, thêm nhận thức mới về năng lực của Đường Niệm Niệm. Con bé quen nhiều thợ cả thật đấy! Ông thậm chí còn nghi ngờ Đường Niệm Niệm lôi kéo tất cả thợ cấp 7, cấp 8 ở Thượng Hải, nếu thể thành khối lượng linh kiện lớn như chỉ trong sáu ngày ngắn ngủi?

 

"Cháu đây!"

 

Đường Niệm Niệm leo lên xe dứt khoát, vẫy tay chào xưởng trưởng Võ, nổ máy nhanh chóng lái xe .

 

"Anh hùng xuất thiếu niên mà!"

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Xưởng trưởng Võ cảm thán, thấy chán nản khi nghĩ đến con gái . Cũng trạc tuổi Đường Niệm Niệm mà cả ngày chỉ quan tâm quần áo mới ở bách hóa, thì trốn trong phòng lén mấy cái nhạc ủy mị. Hình như là Đặng Lệ Quân gì đó, giọng hát nũng nịu mà nhũn cả xương, còn tê tái hơn cả giọng vợ ông đêm động phòng hoa chúc năm xưa.

 

Thực xưởng trưởng Võ cũng khoái , thường xuyên trộm băng từ của con gái, nếu ông tịch thu từ lâu .

 

ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, ông nghĩ cũng thoáng. Thiên tài như Đường Niệm Niệm trăm năm mới một. Mộ tổ nhà họ Võ bốc khói xanh một giúp ông lên xưởng trưởng là , cũng để cho các cụ nghỉ ngơi chút chứ, chuyện đều rơi nhà họ Võ cả .

 

Cứ nghĩ đến sáu ngày nhảy múa đầu xưởng trưởng Tiền, nụ mặt xưởng trưởng Võ khép , miệng cũng tự động mở , cất giọng ồm ồm hát: "Hồng Hồ thủy a, sóng a dập dờn sóng..."

 

Xưởng trưởng Võ chắp tay lưng, tướng chữ bát, đắc ý trở về.

 

Các thợ cả , càng thêm nhận thức sâu sắc về địa vị của Đường Niệm Niệm. Trước xưởng trưởng sủng ái nhất là chủ nhiệm Mạnh phân xưởng 1, giờ chủ nhiệm Mạnh chắc xếp thứ hai . Số một chắc chắn là cô nhóc Đường Niệm Niệm .

 

"Đường Mãn Ngân sắp phát tài !"

 

cảm thán, những khác đều gật đầu tán thành. Có cô cháu gái là tâm phúc của xưởng trưởng, ngày Đường Mãn Ngân chuyển biên chế chính thức còn xa.

 

Đường Niệm Niệm lái xe đến rừng cây phía tây thành phố. Đêm đen gió lớn, bốn bề vắng lặng, cô thu xe tải gian cũng chui tọt trong đó.

 

Chó Bách Tuế đang rạp đất gặm xương ngon lành, mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên, tâm ý với cục xương to.

 

"Ăn mặn kết hợp với ăn chay, gặm thêm củ khoai lang cho đỡ nóng trong!"

 

Đường Niệm Niệm vỗ đầu Bách Tuế một cái. Dạo tên mồm miệng hôi quá, chắc chắn là do ăn nhiều thịt.

 

"Gâu... Cút!"

 

Bách Tuế lườm một cái, hai chân ôm chặt cục xương buông. Có xương ai thèm gặm khoai lang chứ! Nó ngốc !

Loading...