Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 43: Mày ăn cứt rồi, đừng có chạm vào tao

Cập nhật lúc: 2025-12-04 10:29:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Đường Niệm Niệm đột ngột ngẩng đầu, chằm chằm Thẩm Kiêu. Gã thích ăn dưa chua?

 

Trừ hôm qua thì hôm nay mới là thứ hai gặp mặt, rõ ràng là lạ, nhưng đàn ông tỏ như hiểu cô . Cơ thể Đường Niệm Niệm lập tức căng cứng, vẻ mặt cảnh giác.

 

"Vừa miếng sườn lớn của cô dính chút dưa chua, cô gắp bỏ ngoài."

 

Thẩm Kiêu nhẹ giọng giải thích.

 

Sự cảnh giác Đường Niệm Niệm giảm bớt đôi chút. Miếng sườn kho tàu lúc nãy đúng là dính vài cọng dưa chua, thể là dính từ thìa múc cơm. Người đàn ông quan sát thật tỉ mỉ.

 

ăn thịt lợn xào dưa chua, cũng chuyện, cúi đầu ăn cơm, toát khí lạnh, rõ ràng ba chữ ——

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

"Đừng phiền!"

 

Chu Kính nữa. Anh khéo ăn đến mấy cũng cần tung hứng, nếu một diễn nổi.

 

Sức ăn của Đường Niệm Niệm vẫn như khi, ăn sạch sành sanh tất cả thức ăn, dậy bỏ .

 

Thậm chí còn chẳng thèm Thẩm Kiêu lấy một cái.

 

"Cô gái khó theo đuổi đấy, Tiểu Thẩm đổi khác ?" Chu Kính hảo tâm khuyên bảo.

 

Tính tình lớn, lạnh lùng, cưới về thật khéo cung phụng như Thái hậu nương nương chứ?

 

"Ăn cơm !"

 

Thẩm Kiêu để ý đến , khí lạnh càng nồng hơn. Chu Kính khẽ thở dài, bữa cơm ăn lạnh buốt cả răng, về uống cốc nóng cho ấm mới .

 

Đường Niệm Niệm rừng cây nhỏ, lách gian trồng trọt. Lúa giống ươm xong mạ, tốc độ sinh trưởng của thực vật trong gian nhanh hơn bên ngoài nhiều. Cô tìm một chiếc máy cấy, cấy hết mạ, ước chừng 50 mẫu ruộng.

 

Nước ruộng là cô dẫn từ sông , còn dẫn theo ít cá tôm, đợi nuôi lớn ăn.

 

Bận rộn trong gian cả buổi chiều, bên ngoài trời tối. Đường Niệm Niệm trực tiếp lái xe tải từ trong gian , lái đến xưởng Hồng Tinh. Cổng xưởng quả nhiên chất mấy thùng linh kiện. Đường Mãn Ngân đang ở cổng, ngó xung quanh, lạnh đến mức chảy nước mũi ròng ròng.

 

Còn xưởng trưởng Võ và chủ nhiệm phân xưởng, đều đang đợi Đường Niệm Niệm. Họ thấy xe tải nhưng hề liên tưởng đến Đường Niệm Niệm.

 

"Bác Võ!"

 

Đường Niệm Niệm thò đầu khỏi cửa sổ xe, vẫy vẫy tay.

 

Ánh đèn pha xe tải chói lòa họ mở mắt nổi. Đường Mãn Ngân nheo mắt , mãi mới nhận cháu gái, dọa ông giật nảy . Con nha đầu lái xe?

 

"Niệm Niệm, cháu học lái xe từ bao giờ thế?"

 

Đường Mãn Ngân chạy tới, hiếm lạ sờ soạng chiếc xe tải, chiếc xe oai phong thật đấy.

 

"Bạn học dạy ạ."

 

Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ của Đường Niệm Niệm khiến Đường Mãn Ngân càng thêm ghen tị hâm mộ.

 

Thảo nào cha ông cứ bảo con bé Niệm là phúc, lên thành phố học là quen bao nhiêu bạn học tài giỏi, thể gạo tẻ giá rẻ, vải sợi tổng hợp, còn quen thợ bậc bảy, giờ còn lái xe tải. Có ngày nào đó cháu gái bảo với ông nó lái máy bay, Đường Mãn Ngân cảm thấy cũng sẽ chẳng ngạc nhiên .

 

"Bác Võ, cháu chở hàng đây, 7 giờ tối ba ngày sẽ giao cho bác!"

 

Đường Niệm Niệm dám giao hàng ban ngày, xe của cô biển , là xe dù.

 

Xưởng trưởng Võ kích động gật đầu. Ông bây giờ nhận định khá chính xác về phận của Đường Niệm Niệm. Mấy vị đại sư phụ bậc bảy chắc là thợ cả của xưởng quốc doanh ở Thượng Hải, bản công việc nhưng kiếm thêm thu nhập bên ngoài, nên nhờ con bé Đường Niệm Niệm liên hệ nghiệp vụ. Mọi việc mặt đều do Đường Niệm Niệm lo, mấy vị đại sư phụ tiện lộ diện mà.

 

Chuyện bình thường. Trước ông việc ở phân xưởng cũng ít thợ cả ngoài thêm kiếm thu nhập, chỉ cần ảnh hưởng đến công việc chính, lãnh đạo dù cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

 

Ông tạo quan hệ với con bé nhà họ Đường , xưởng Hồng Tinh thể trở thành cả ở Chu Thành , bộ dựa con nha đầu !

 

Xưởng trưởng Võ bảo công nhân bốc hàng lên xe. Đường Niệm Niệm nhanh nhẹn lên xe, nổ máy, vẫy tay chào họ, linh hoạt đầu xe phóng .

 

Kỹ thuật lái xe còn lợi hại hơn khối tài xế già.

 

"Sư phụ Đường, cháu gái ông đơn giản !"

 

Xưởng trưởng Võ cảm thán một câu. Tuổi còn trẻ mà mối quan hệ lợi hại như , bản cũng là tháo vát, chắc chắn sẽ tiền đồ, cái đất Chu Thành nhỏ bé e là giữ chân cô gái .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-43-may-an-cut-roi-dung-co-cham-vao-tao.html.]

"Nó là con ranh con thì gì lợi hại chứ, chỉ cái to gan thôi."

 

Đường Mãn Ngân tuy trong lòng cũng cảm thấy cháu gái giỏi giang nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn vài câu.

 

Xưởng trưởng Võ , chắp tay lưng, bước hình chữ bát, ngân nga câu hát mất.

 

Ba ngày , ông thể vả mặt lão xưởng trưởng Tiền bôm bốp !

 

Ha ha!

 

Đường Niệm Niệm lái xe thẳng về thôn Đường, gần đến cổng thôn mới thu xe gian, đạp xe đạp thôn.

 

Chó ở cổng thôn sủa vài tiếng im bặt vì nhận làng. Mấy con ch.ó chạy tới vẫy đuôi nhiệt tình với Đường Niệm Niệm, đen đốm trắng vàng đủ cả.

 

Đường Niệm Niệm dừng xe, lấy từ trong gian mấy hộp đồ hộp cho chó. Kiếp cô mắc chứng sợ thiếu lương thực giai đoạn cuối, ngày nào cũng mải miết thu thập vật tư, bất kể vật tư gì, chỉ cần cô thấy là thu hết gian.

 

Thu nhiều nhất là các loại đồ ăn, ăn ch.ó ăn đều cả. Đại gia Bách Tuế ăn đồ hộp cho ch.ó đến phát ngán, trong gian còn ít, cô liền thường xuyên cho ch.ó trong thôn ăn.

 

Hiện tại cô chính là vua ch.ó trong thôn, lệnh một tiếng, hiệu lệnh bộ ch.ó dữ trong thôn!

 

"Không tranh !"

 

Đường Niệm Niệm hạ giọng cảnh cáo. Đám ch.ó đều ngoan ngoãn xếp hàng. Mấy đại ca ch.ó mệnh danh là ác bá trong thôn, mặt cô còn ngoan hơn cả ch.ó cảnh.

 

(Chó Bully thực sự siêu ngoan)

 

Đường Niệm Niệm mở đồ hộp , mỗi con một hộp. Đám ch.ó vui sướng đến mức mắt sáng rực lên, ăn ngấu nghiến.

 

"Gâu gâu gâu... Ngon quá mất, ch.ó sinh uổng phí!"

 

Nếu Bách Tuế ở đây, nó thể phiên dịch cho Đường Niệm Niệm, chỉ hạnh phúc của đám ch.ó lúc đạt đến đỉnh điểm.

 

Đường Niệm Niệm đổ một đống hạt cho ch.ó đất. Thời buổi còn ăn đủ no, nuôi ch.ó cơ bản dựa tự cung tự cấp, bữa đói bữa no.

 

Mấy con ch.ó nhanh chóng ăn xong đồ hộp, sang ăn hạt, mấy cái đầu ch.ó chụm thành một vòng tròn, ăn từng miếng to, đuôi vẫy ngừng.

 

"Không ăn cứt nữa, nếu cho ăn cứt thật đấy!"

 

Đường Niệm Niệm xổm xuống huấn luyện chó.

 

Chó trong thôn sở thích ăn cứt, thói quen thật , sửa!

 

"Gâu gâu..."

 

Mấy con ch.ó sủa khẽ đáp , còn l.i.ế.m tay Đường Niệm Niệm. Đây là động tác bày tỏ sự yêu thích của loài chó, Đường Niệm Niệm nhanh chóng lùi .

 

"Bọn mày ăn cứt , đừng chạm tao!"

 

Đường Niệm Niệm hạ giọng cảnh cáo. Hai hôm cô đều thấy con ch.ó đốm đang ăn cứt.

 

Ọe...

 

Con ch.ó đốm tủi vẫy đuôi, đôi mắt ầng ậc nước, ăn nữa là chứ gì.

 

"Nhớ kỹ đấy, ăn cứt nữa!"

 

Đường Niệm Niệm dậy, đạp xe .

 

Giờ trong thôn vẫn ngủ nhưng cũng bật đèn mấy, đều tiếc tiền điện. Chỉ vài hộ gia đình thắp ngọn đèn dầu tù mù, lờ mờ.

 

Đường Niệm Niệm định đến nhà đại đội trưởng trả xe , ba ngày lên thành phố giao hàng.

 

"Nhà bà chuẩn xong đồ ăn cho tiệc cưới ?"

 

"Quốc Hoa bảo bây giờ đề cao nếp sống cần kiệm tiết kiệm, nó gương, tiệc cưới lớn, mời họ hàng và trong thôn ăn bữa cơm thường ngày, mấy mâm là đủ ."

 

" là Quốc Hoa, cán bộ khác, giác ngộ tư tưởng cao thật!"

 

"Thật bà Vương bán dưa tự khen dưa ngọt, chứ thằng Quốc Hoa nhà đúng là trăm dặm mới tìm một. Cả cái công xã chọn thanh niên nào xuất sắc hơn Quốc Hoa, nếu con Dương Hồng Linh thượng vàng hạ cám đòi gả cho nó chứ?"

 

Mẹ Tề vô cùng đắc ý, tâng bốc con trai lên tận mây xanh, còn mấy phụ nữ khác hùa theo tâng bốc.

 

 

Loading...