Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 40: Đàn ông bình thường không xứng với tôi

Cập nhật lúc: 2025-12-04 08:08:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Trời sáng hẳn, Đường Niệm Niệm ngáp dài thức dậy. 8 giờ cô đến xưởng Hồng Tinh giao hàng, đạp xe đến đó mất một tiếng, bây giờ là 6 giờ, trời vẫn sáng rõ.

 

"Tối qua mày với con Cửu Cân cái gì?"

 

Đường lão thái như ăn trộm, lặng lẽ tiến gần, giọng lạnh toát.

 

"Ra bờ sông giăng lưới, tiếc là cá lớn."

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Đường Niệm Niệm đang đ.á.n.h răng, trong miệng đầy bọt kem đ.á.n.h răng, chuyện lúng búng, giọng điệu đầy tiếc nuối.

 

Tối qua bắt cá con tôm tép, con to nhất cũng chỉ bằng bàn tay, là cá trắm đen, chỉ thể nấu canh uống.

 

ăn cá lớn, đầu cá nấu đậu phụ, đầu cá hấp ớt băm, cá nấu dưa chua, cá kho tộ... Chỉ mới nghĩ thôi, nước miếng trong miệng Đường Niệm Niệm ứa .

 

"Còn thật , đ.á.n.h c.h.ế.t cái thứ to gan lớn mật nhà mày, nước sâu như thế mà cũng dám nhảy xuống cứu , nhỡ ma da kéo thì cái mạng nhỏ của mày cũng tong!"

 

Đường lão thái nghiến răng mắng, còn định đ.á.n.h mấy cái nhưng Đường Niệm Niệm thể linh hoạt, tránh hết.

 

"Còn dám trốn ? Tao thấy mày mấy ngày đ.á.n.h là ngứa da , tự bậy còn lôi cả con Cửu Cân theo, xảy chuyện gì mày với ai!"

 

Đường lão thái đuổi theo đánh, mỗi sắp đ.á.n.h trúng thì Đường Niệm Niệm uốn éo eo một cái là tránh .

 

"Bà nội, cháu ăn canh cá!"

 

Đường Niệm Niệm bát canh suông nhạt nhẽo bàn, hài lòng, cá tối qua ?

 

"Ăn cái đầu mày !"

 

Đường lão thái tức giận lườm một cái, sáng sớm ngày đòi ăn canh cá, thần tiên chắc?

 

"Thế chiên mấy quả trứng ? Nhiều trứng thế ăn để hỏng mất!"

 

Đường Niệm Niệm chỉ rổ trứng gà đất, ít nhất cũng bốn năm chục quả.

 

"Sao mày tham ăn thế? Đây là trứng gà ?"

 

Đường lão thái tuy miệng mắng c.h.ử.i nhưng vẫn cầm một quả trứng chiên, dù cũng là thù lao con nha đầu cứu .

 

Đường Niệm Niệm lấy thêm mấy quả trứng đặt lên bếp, chọc tức Đường lão thái định mắng tiếp, nhưng miệng bà mở , một miếng bánh bông lan nhét .

 

"Cháu ăn trứng lòng đào!"

 

Đường Niệm Niệm bên bếp chờ đợi, mắt chằm chằm nồi. Đã lâu ăn trứng lòng đào, thèm c.h.ế.t mất.

 

Bánh bông lan trứng gà tan trong miệng, hỏa khí của Đường lão thái cũng vị ngọt dập tắt, bà nghiến răng hàm mắng: "Ăn quả trứng mà cũng bày đặt lắm trò, tham ăn như thế ai dám rước mày!"

 

Đường Niệm Niệm coi như thấy. Bà già đúng là cái loa phát thanh, trừ khi lấy băng dính dán miệng , nếu thì lải nhải từ sáng đến tối, tai tự động lọc bỏ là .

 

Bữa sáng hôm nay của nhà họ Đường xa hoa lạ thường, mỗi đều một quả trứng ốp la. Đường Niệm Niệm và Cửu Cân thì hai quả, hơn nữa của Đường Niệm Niệm còn là trứng lòng đào, đũa chọc nhẹ một cái, lòng đỏ trứng chảy , thôi thấy thèm.

 

"Mẹ, chiên nhiều trứng thế?"

 

Từ Kim Phượng hoảng hốt, lúc bà ở cữ cũng ăn nhiều trứng thế .

 

"Ăn trứng của chị !"

 

Đường lão thái trừng mắt, cúi đầu ăn trứng, tâm can bà giờ vẫn còn đau đây .

 

Vừa nãy chắc chắn bà cái bánh bông lan của con nha đầu c.h.ế.t tiệt mụ mẫm đầu óc , đây là viên đạn bọc đường mà. Thảo nào loa phát thanh ngày nào cũng rả cảnh giác với viên đạn bọc đường, sơ sẩy một chút là dính chấu ngay.

 

Bà cảnh giác cả đời, con nha đầu c.h.ế.t tiệt tính kế, một chiên bảy quả trứng, đến vua chúa cũng sống sung sướng thế !

 

Đường Niệm Niệm húp một bát cháo khoai lang, ăn xong hai quả trứng lòng đào, cả ấm áp, liền đến nhà đại đội trưởng lấy xe đạp để lên thành phố.

 

"Mày ngày nào cũng lên thành phố gì?" Đường lão thái bất mãn hỏi.

 

Trong thôn dị nghị, bảo con Niệm đối tượng thành phố, còn bảo nhà trai ma chê quỷ hờn, tuổi tác cao, là một gã góa vợ... Mấy lời chắc chắn là do nhà họ Tề tung , Đường lão thái dùng ngón chân cũng nghĩ . Chỉ tiếc bắt tận tay, nếu bà chắc chắn xé nát cái miệng hổ của nhà đó!

 

"Việc đắn ạ!"

 

"Mày mà cũng việc đắn á? Đừng suốt ngày lên thành phố nữa, nhà họ Tề đang chằm chằm mày đấy, đừng để nắm thóp!"

 

Đường lão thái hừ một tiếng, căn bản tin.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-40-dan-ong-binh-thuong-khong-xung-voi-toi.html.]

Đứa cháu gái gì cũng xong, lười biếng thì nhất. Có điều mấy ngày nay biểu hiện cũng khá hơn chút, nhưng ấn tượng ăn sâu bám rễ suốt mười bảy năm qua khiến bà cụ nhất thời đổi cách .

 

"Nhà họ Tề sắp xui xẻo ."

 

Đường Niệm Niệm hừ lạnh một tiếng, đợi từ thành phố về cô sẽ hành động.

 

Ngày lành của Tề Quốc Hoa và Dương Hồng Linh bắt đầu đếm ngược .

 

Đường lão thái trợn trắng mắt, lười tranh cãi. Tề Quốc Hoa và Dương Hồng Linh đăng ký kết hôn xong là đề bạt ngay, cuộc sống chỉ ngày càng lên, mà xui xẻo ?

 

Đường Niệm Niệm đeo cái sọt ngoài, đường gặp ít dân làng.

 

"Niệm Niệm lên thành phố ?"

 

"Con bé Niệm tìm đối tượng thành phố ? Làm nghề gì thế? Bao nhiêu tuổi ?"

 

Mọi nhao nhao hỏi, thực sự quan tâm, cũng ý chế giễu.

 

"Lên thành phố việc lớn, đối tượng vội, đàn ông bình thường xứng với cháu!"

 

Giọng điệu Đường Niệm Niệm ngông cuồng, cô tạm thời nghĩ đến chuyện tìm đối tượng. Cho dù tìm thì ít nhất cũng tướng mạo như bộ đội hôm qua.

 

Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt trai lạnh lùng , chính là Thẩm Kiêu gặp ở tiệm cơm hôm qua. Trông thật sự mắt, dáng cũng chuẩn, cái eo , đôi chân ... Tuyệt đối là cực phẩm!

 

Đợi cô , dân làng đều ồ lên, cảm thấy Đường Niệm Niệm quá tự lượng sức .

 

Cho dù xinh thật đấy, nhưng chung quy cũng chỉ là con nha đầu nhà quê, còn đòi tìm cán bộ thành phố ?

 

Mơ mộng hão huyền!

 

Đường Niệm Niệm đến nhà đại đội trưởng lấy xe đạp. Một tiếng , cô đến xưởng Hồng Tinh, thẳng đến phòng việc của xưởng trưởng.

 

Xưởng trưởng Võ đến từ sáng sớm, yên, chốc chốc xem giờ.

 

Tuy tin con ranh con thực sự bản lĩnh đó, nhưng ông vẫn ôm một chút hy vọng, nhỡ thì !

 

Nếu thật sự , ông sẽ thể vả mặt xưởng trưởng Tiền bôm bốp!

 

Từ 7 giờ đợi đến 8 giờ, xưởng trưởng Võ yên, sai thư ký gọi Đường Mãn Ngân.

 

"Cháu gái ?"

 

"Nó về nhà , ở chỗ ."

 

Đường Mãn Ngân trả lời thật thà, m.ô.n.g ghế, còn chổng hơn nửa bên lên trời, nơm nớp lo sợ.

 

"Nó ở thành phố ?"

 

Xưởng trưởng Võ bất giác cao giọng. Ở nông thôn thể thợ nguội bậc tám? Cho dù Chu Thành thực sự thợ bậc tám thì chắc chắn ở thành phố chứ.

 

Ông còn nghi Đường Niệm Niệm mối quan hệ ở Thượng Hải, hôm qua chạy suốt đêm đến Thượng Hải gia công linh kiện cũng khả năng. nghĩ thế nào cũng ngờ tới, con nha đầu về quê?

 

"Không... ở ạ."

 

Trán Đường Mãn Ngân lấm tấm mồ hôi, hai chân run lẩy bẩy, lo lắng bát cơm khó giữ.

 

Hôm qua ông nên ma quỷ ám ảnh dẫn cháu gái đến tìm xưởng trưởng. Thiên linh linh địa linh linh, ngàn vạn phù hộ xưởng trưởng đừng giận cá c.h.é.m thớt lên đầu ông!

 

Đường Mãn Ngân kinh sợ đó. Tâm trạng xưởng trưởng Võ từ mong chờ biến thành thất vọng, thành tự giễu.

 

Ông thế mà tin một con ranh con thể tìm thợ nguội bậc tám?

 

Ông đường đường là một đại xưởng trưởng, cư nhiên một con nhóc lừa gạt!

 

Xưởng trưởng Võ hừ một tiếng, dậy định xuống phân xưởng xem tiến độ của sư phụ Vương thì tiếng gõ cửa.

 

"Xưởng trưởng, đồng chí Đường đến !" Thư ký đẩy cửa .

 

"Cho nó !"

 

Xưởng trưởng Võ xuống, định xem con nha đầu định lừa dối kiểu gì.

 

Đường Niệm Niệm , nhanh chậm đặt sọt xuống, từ bên trong lôi một bọc vải, mở , mười cái linh kiện sáng bóng lộ .

 

"Bác Võ, cho kiểm nghiệm ạ!"

 

 

Loading...