Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 39: Tháng Chín sẽ có đại sự, tháng Mười khắp chốn vui mừng
Cập nhật lúc: 2025-12-04 08:08:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Trong lòng mày, Tuyên Xuân Vinh còn quan trọng hơn cả cha , em, cháu chắt mày ? Vì , mày lục bất nhận ư?"
Mắt đại đội trưởng đỏ ngầu, trong lòng đau như cắt.
Cả một gia đình mà bằng một thằng đàn ông, con gái đúng là con mà!
"Ba, con sẽ tận hiếu, con chỉ sống cùng Xuân Vinh. Anh cũng địa chủ, ba chẳng cũng từng khen Xuân Vinh ?"
Trong lòng Đường Hồng Hạnh cũng đau khổ, cô chỉ ở bên yêu, tại đều phản đối cô?
"Nó giỏi giang đến mấy, đội cái mũ con địa chủ là !"
Đại đội trưởng lạnh giọng từ chối, ông tuyệt đối sẽ đồng ý.
Thằng nhãi Tuyên Xuân Vinh quả thực giỏi giang, nhưng ai bảo nó khổ. Cái mũ địa chủ chính là một ngọn núi lớn, ai ở bên nó đều sẽ đè bẹp dí, vĩnh viễn ngóc đầu lên .
"Hồng Hạnh, con đừng hồ đồ, gả cho Tuyên Xuân Vinh là con chịu khổ cả đời đấy!" Bác gái Ba lóc khuyên can.
"Con sợ khổ, con nguyện ý chịu khổ cùng !"
Đường Hồng Hạnh gạt mạnh nước mắt, chỉ cần ở bên yêu, chịu khổ cũng thấy ngọt ngào.
"Chị hai, tại chị Hồng Hạnh cứ nhất định chịu khổ thế?"
Đường Cửu Cân nhỏ giọng hỏi.
Cô bé hiểu nổi, khổ gì mà ngon, cô bé chẳng ăn chút nào, cô bé chỉ ăn thịt ăn kẹo thôi.
"Tình yêu mù quáng!"
Đường Niệm Niệm buột miệng . Trước mắt mà , Đường Hồng Hạnh chính là một bệnh nhân lụy tình giai đoạn cuối.
Tuy rằng trong sách Tuyên Xuân Vinh thành đạt, nhưng hiện tại, quyết định của đại đội trưởng sai.
Gả cho Tuyên Xuân Vinh giống như lương dân phận tự do thời xưa cứ nhất quyết đòi gả cho tội nô, con cái sinh cũng đều là tội nô, đời đời kiếp kiếp thể ngóc đầu lên .
Người bình thường chút đầu óc sẽ đưa lựa chọn ngu xuẩn như .
Nếu vì phá tan hậu cung của Liễu Tịnh Lan, Đường Niệm Niệm tuyệt đối mặc kệ loại lụy tình sống c.h.ế.t , thích nhảy sông thì cứ nhảy .
"Bác ba!"
Đường Niệm Niệm gọi đại đội trưởng ngoài, thành khẩn : "Chị Hồng Hạnh đầu óc một gân, mù quáng u mê , trừ khi bác trói chị mỗi ngày, nếu chị vẫn sẽ nhảy sông đấy!"
"Cho nó nhảy, ông đây còn sợ nó chắc!"
Mặt đại đội trưởng đen như than, giọng điệu gay gắt.
"Bác ba, bác đừng lẫy, xảy chuyện thật bác là đau lòng nhất đấy."
Đường Niệm Niệm lười mấy lời dỗi hờn kiểu , Đường Hồng Hạnh mà c.h.ế.t thật, đại đội trưởng chắc chắn đau lòng c.h.ế.t mất.
Đại đội trưởng phản bác, vẻ mặt đầy bất lực.
"Bác ba, tạm thời đừng cho chị Hồng Hạnh xem mắt vội, đợi đến giữa tháng Mười, sẽ tin !"
Đường Niệm Niệm nhớ rõ ngày cụ thể, nhưng nhớ là giữa tháng Mười, nhà nước sẽ tuyên bố sự sụp đổ của "bè lũ bốn tên". Năm sẽ tuyên bố khôi phục thi đại học, năm nữa tuyên bố cải cách mở cửa, ba năm sẽ ban hành văn bản xóa bỏ thành phần địa chủ phú nông, từ đó về còn sự phân biệt thành phần nữa.
Nếu Đường Hồng Hạnh và Tuyên Xuân Vinh thực sự tâm đầu ý hợp, tình so vàng đá, thì đợi ba năm .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Tháng Mười thì tin gì?"
Đại đội trưởng đầy mặt nghi ngờ, cái thời buổi khó khăn còn thể chuyện gì ngọt ngào ?
"Thiên cơ bất khả lộ, dù cũng là tin tày trời!"
Đường Niệm Niệm úp mở, còn thêm: "Tin liên quan đến quốc thái dân an đấy, bác ba cứ tin cháu, cháu bây giờ là Đường Niệm Niệm của ngày xưa nữa ."
"Cháu cứ năng thần thần bí bí cái gì thế? Mấy lời đừng nữa!"
Đại đội trưởng càng càng hồ đồ, bực bội trừng mắt một cái. Con nha đầu cứ vẻ như thầy bói mù, nếu để bắt thóp, bảo con bé tuyên truyền mê tín dị đoan thì gặp rắc rối to.
"Tháng Chín sẽ đại sự, giữa tháng Mười khắp chốn vui mừng, bác ba nhớ kỹ nhé!"
Đường Niệm Niệm nhấn mạnh một câu, gọi Đường Cửu Cân về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-39-thang-chin-se-co-dai-su-thang-muoi-khap-chon-vui-mung.html.]
Đại đội trưởng tuy ngoài miệng để ý nhưng Đường Niệm Niệm mấy , cứ in hằn trong đầu ông, mãi đến lúc ngủ vẫn còn suy nghĩ về chuyện .
"Tháng Chín đại sự, tháng Mười khắp chốn vui mừng? Con bé Niệm rốt cuộc cái gì, thể toẹt một cho xong ?"
Đại đội trưởng dựa đầu giường lẩm bẩm, chuyện cứ treo lơ lửng trong lòng khó chịu c.h.ế.t , ông ngủ nổi.
Bác gái Ba cũng ngủ , bà đang lo lắng cho con gái.
"Tạm thời đừng cho Hồng Hạnh xem mắt nữa, cùng lắm thì lấy chồng, chúng nuôi nó!"
Bác gái Ba vắt óc suy nghĩ mới nghĩ cách , dứt khoát nuôi con gái cả đời, khác chê thì cứ , dù cũng hơn việc con gái tìm c.h.ế.t.
"Ừ!"
Đại đội trưởng rầu rĩ đáp một tiếng, ông cũng tính toán như .
Hơn nữa hiểu , ông cảm thấy lời của con bé Niệm khi ứng nghiệm thật.
"Ngủ , mai mang cho cái Niệm rổ trứng gà, may mà nó với con bé Cửu Cân thèm ăn bắt cá, nếu thì con Hồng Hạnh..."
Bác gái Ba thở dài, giờ nhớ vẫn thấy sợ, cũng may con bé Niệm tham ăn, đêm hôm chạy bờ sông giăng lưới, nếu con gái bà chắc chắn mất mạng .
Xem , tham ăn cũng cái của tham ăn.
"Đưa nhiều chút!"
Đại đội trưởng dặn dò, đây chính là ân cứu mạng, hậu tạ.
"Biết !"
Bác gái Ba ngáp một cái, nhưng bà ngủ ngay, xuống giường sang phòng bên cạnh. Đường Hồng Hạnh vẫn ngủ, bà trò chuyện với con một lúc mới về ngủ.
Sáng sớm hôm , bác gái Ba xách một rổ trứng gà sang. Đường Niệm Niệm vẫn còn đang ngủ, Đường lão thái đang nấu cơm sáng, nấu cháo khoai lang, xào một đĩa trứng gà cải chua, một đĩa rau cải ngồng.
"Thím hai, trứng gà cho cái Niệm với Cửu Cân ăn."
Bác gái Ba đặt rổ trứng gà đầy ắp xuống, ít nhất cũng 50 quả, còn một gói đường đỏ, ít nhất một cân. Món quà lớn ở nông thôn vô cùng hậu hĩnh, Đường lão thái chút thụ sủng nhược kinh.
"Thím cái gì thế ? Không lễ tết đưa đồ gì? Mau mang về !"
Đường lão thái tuy thèm thuồng nhưng vẫn đẩy đồ về.
"Cho cái Niệm với Cửu Cân ăn, tối qua may nhờ hai đứa nó."
Bác gái Ba bộ dạng của bà cụ là hai đứa nhỏ về nhà gì, trong lòng càng thêm cảm kích.
Tối qua lúc Đường Niệm Niệm sẽ kể chuyện ngoài, hai đứa nhỏ mồm miệng kín thật.
Bà kể chuyện tối qua cho Đường lão thái , trong nhà cần thiết giấu giếm, hơn nữa bác gái Ba cũng ý kiến của Đường lão thái, lòng bà giờ đang rối bời.
"Thảo nào tối qua về quần áo ướt sũng, hỏi nó cũng chẳng hé răng. Con Hồng Hạnh hồ đồ thế, a di đà phật, may mà !"
Đường lão thái khiếp sợ, trong lòng mắng Đường Niệm Niệm một trận tơi bời, nhảy sông cứu mà cũng dám , nhỡ mệnh hệ gì thì ?
Tuy Đường Hồng Hạnh là cháu họ, nhưng dù cũng cách một tầng quan hệ. Nếu Đường lão thái mặt ở đó, chắc chắn sẽ ngăn cản, chuyện nguy hiểm như ngàn vạn đừng tranh .
"Tính con Hồng Hạnh bướng quá, thím đừng cho nó xem mắt vội, dù tuổi cũng lớn, cứ nuôi trong nhà hai năm, đợi nó qua cái cơn hẵng ."
Đường lão thái nghĩ ngợi tiếp: "Thằng Tuyên Xuân Vinh tuổi còn nhỏ, chắc chắn đợi hai năm , đợi nó cưới khác, con Hồng Hạnh sẽ hết hy vọng thôi."
" với ông nhà cũng nghĩ như , haiz, con cái đều là nợ kiếp cả!"
Bác gái Ba thở dài, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà tóc bà bạc một nửa.
"Nghĩ thoáng chút thím, con cái đều là đến đòi nợ cả. Con Hồng Hạnh trừ cái tính bướng bỉnh thì cái gì cũng , so với con ngu Ngũ Cân nhà còn hơn vạn !"
Đường lão thái nghĩ đến đứa cháu gái ngu ngốc trong nhà thấy sầu não.
Tuyên Xuân Vinh tuy là con địa chủ nhưng thông minh tháo vát, tuấn tú lịch sự. Còn tên bốn mắt trộm cắp chẳng cái nết gì. Nếu bắt Đường lão thái chọn một trong hai, thôi thì thà cho đứa cháu gái ngu ngốc tu còn hơn.
Cả hai thằng đều chẳng gì.
Bác gái Ba thần kỳ an ủi. Lúc bà nhà thấy phòng Đường Ngũ Cân treo hai cái khóa, cửa sổ phía cũng bịt kín, rõ ràng là Đường Ngũ Cân cũng loạn trong nhà.
Nghĩ , con gái bà so với Đường Ngũ Cân hình như vẫn khá hơn một chút.