Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 176: Lần nào chọn cũng chọn đường chết, ngu xuẩn

Cập nhật lúc: 2025-12-06 05:32:30
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Choang!"

 

Trong bếp vang lên tiếng bát vỡ thanh thúy. Từ Kim Phượng lao như điên, túm lấy Đại đội trưởng hỏi: "Ngũ Cân nó ?"

 

"C.h.ế.t . Nó c.h.é.m c.h.ế.t tên mắt kính bốn mắt, cả Liễu Tịnh Lan và Dương Hồng Linh nữa, tự cứa cổ. Công an mang hỏa táng, thông báo nhà đến nhận tro cốt."

 

Đại đội trưởng thở dài, hết .

 

Sắc mặt Từ Kim Phượng lập tức trắng bệch, ngã ngửa , Đường Mãn Kim đỡ lấy.

 

Đường Niệm Niệm hành động nhanh, ngăn kéo lấy thuốc, đút cho Từ Kim Phượng hai viên.

 

Từ Kim Phượng rên rỉ vài tiếng, cuối cùng cũng tỉnh , dựa lòng Đường Mãn Kim nức nở.

 

"Ngũ Cân ơi là Ngũ Cân, con hồ đồ thế, con đường tuyệt mệnh thế ... Mẹ nhờ bà mối Mã tìm cho con mối khác mà, con cứ chọn con đường !"

 

Từ Kim Phượng đau lòng đến thở nổi. Bà thực sự tìm bà mối Mã, tìm một đàn ông lớn tuổi, phẩm hạnh , thật thà phúc hậu, vợ c.h.ế.t cũng , miễn là đối với con gái bà.

 

Giờ đây âm dương cách biệt, cho dù đứa con gái lớn lời, còn bà thất vọng đau lòng nhưng rốt cuộc vẫn là m.á.u mủ ruột rà.

 

Môi Từ Kim Phượng xám ngoét, tay ôm chặt ngực, đau như xẻo một miếng thịt.

 

Biểu cảm của Đường Mãn Kim cũng bi thương, mắt đỏ hoe.

 

Cửu Cân ngơ ngác, đến giờ vẫn phản ứng kịp. Đại tỷ ngu xuẩn c.h.ế.t thật ?

 

Tuy nó ghét đại tỷ nhưng cũng mong đại tỷ c.h.ế.t.

 

Trong phòng yên tĩnh, chỉ tiếng của Từ Kim Phượng.

 

Hồi lâu , bà cụ Đường mới mở miệng: "Đừng gào nữa, giờ nông trường ngay!"

 

Trong lòng bà cụ cũng dễ chịu. Bà ngờ đứa cháu gái ngu xuẩn con đường tuyệt mệnh như . Chuyện Từ Kim Phượng tìm bà mối Mã bà , bà cũng tán thành.

 

Tìm cho Đường Ngũ Cân một đàn ông lớn tuổi thật thà, đại phú đại quý, bình bình đạm đạm mà sống là .

 

Nào ngờ con ngu chui ngõ cụt , cứ một hai con đường c.h.ế.t.

 

Đứa cháu gái ngu xuẩn nào sự lựa chọn cũng đều chọn con đường c.h.ế.t.

 

mệnh!

 

Bà cụ Đường cũng buồn lâu. Bà trải qua chiến loạn và nạn đói, bên cạnh c.h.ế.t quá nhiều, sớm luyện thành trái tim sắt đá.

 

Người , c.h.ế.t thì c.h.ế.t , sống vẫn sống tiếp.

 

"Cháu còn thông báo cho Tề Quốc Hoa."

 

Đại đội trưởng còn đến nhà họ Tề. Tro cốt của Dương Hồng Linh để Tề Quốc Hoa nhận, còn tro cốt Liễu Tịnh Lan, bên công an sẽ thông báo cho nhà họ Liễu ở Bắc Kinh đến nhận, cần Đại đội trưởng lo.

 

Bà cụ Đường sấm rền gió cuốn, gọi vợ chồng Từ Kim Phượng nông trường.

 

"Bà nội, cháu cũng ."

 

Đường Niệm Niệm xem.

 

"Cháu trẻ con gì, ở nhà!"

 

Bà cụ Đường trừng mắt. C.h.ế.t bốn , nông trường giờ chắc chắn âm khí nặng nề, trẻ con dương khí yếu, chịu .

 

Đại đội trưởng nhanh , vui : "Tề Quốc Hoa nhà, cũng , suốt ngày cái gì !"

 

Liên tiếp mấy ngày thấy , trong nhà cũng ai, ban ngày ban mặt mà âm u lạnh lẽo, Đại đội trưởng ở cửa một lúc mà cảm giác xương cốt lạnh buốt.

 

Ông dám ở lâu, gọi vài tiếng thấy trả lời liền bỏ về.

 

Đường Niệm Niệm thấy , cô nhớ mấy ngày thấy Tề Quốc Hoa khập khiễng thành phố, giờ vẫn về?

 

Không đang ủ mưu tính kế gì chứ?

 

Nhóm bà cụ Đường do Đại đội trưởng dẫn đường bộ đến nông trường.

 

Tuyên Trân Châu cũng ở xưởng dệt tất, trong nhà lập tức trở nên quạnh quẽ, chỉ còn Đường Niệm Niệm và Đường Cửu Cân.

 

"Chị hai, đại tỷ c.h.ế.t thật ạ?"

 

Cô bé sán , dựa Đường Niệm Niệm, một lúc mới ngẩng đầu hỏi.

 

"Ừ, c.h.ế.t ."

 

Đường Niệm Niệm gật đầu, dối kiểu biến thành ngôi đến nơi xa để lừa trẻ con.

 

C.h.ế.t là c.h.ế.t, dỗ dành.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-176-lan-nao-chon-cung-chon-duong-chet-ngu-xuan.html.]

"Có giống ông nội , bao giờ nữa ạ?"

 

Cô bé sụt sịt mũi, nước mắt lăn dài.

 

Nó vẫn nhớ lúc ông nội mất, giống như đang ngủ, trong quan tài. Bà nội và bố đều bận rộn, trong nhà nhiều , nó chạy tìm ông nội chơi.

 

Lúc nó tưởng ông nội ngủ say, xổm bên quan tài đợi lâu ông nội cũng tỉnh, nó gọi mấy tiếng, còn vỗ mặt ông nội vẫn tỉnh.

 

Cửu Cân chỉ nhớ mặt ông nội lạnh băng, , cũng .

 

Mãi đến khi quan tài ông cụ hạ huyệt, lấp đất, Cửu Cân mới hiểu ông nội sẽ bao giờ nữa.

 

Lúc Cửu Cân mới năm tuổi lờ mờ hiểu ý nghĩa của cái c.h.ế.t.

 

Bây giờ đại tỷ cũng c.h.ế.t .

 

Cô bé càng càng thương tâm, nước mắt chảy ngừng, thỉnh thoảng còn nức nở vài tiếng, nước mũi cũng chảy .

 

Đường Niệm Niệm dịch sang bên cạnh một chút. Cái áo gió cô mặc chán, thể để dính nước mũi .

 

"Chị hai, chị c.h.ế.t ?"

 

Cô bé đột nhiên nghẹn ngào hỏi một câu, thậm chí còn tưởng tượng cảnh chị hai yêu ngủ say trong quan tài. Vừa nghĩ thế thôi chịu nổi, Cửu Cân cảm giác như ai đ.â.m một dao, đau quá.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

"Chị hai, chị đừng c.h.ế.t nhé, ?"

 

Cô bé ôm chặt lấy Đường Niệm Niệm, đến thở hổn hển, còn thổi một bong bóng nước mũi to đùng, mặt đầy nước mắt, trông đáng thương buồn .

 

Đường Niệm Niệm chằm chằm cái tay của cô bé. Vừa con bé dùng tay quệt nước mũi xong ôm cô...

 

Trên ống tay áo gió một vết tay ươn ướt.

 

Đường Niệm Niệm mặt đen , hất cái tay của con bé .

 

"Chị sống dai hơn em!"

 

Đường Niệm Niệm bực bội, rụt tay về, vẫn để Cửu Cân ôm.

 

cũng bẩn .

 

Cửu Cân nín mỉm , "phụt" một tiếng thổi một bong bóng nước mũi to, vỡ tan, dính hết lên mũi.

 

Đường Niệm Niệm nhíu chặt mày, thật sự nhịn nổi nữa, rút tay về, lấy khăn mặt giá ném mặt cô bé.

 

"Lau sạch !"

 

"Vâng!"

 

Đường Cửu Cân ngoan ngoãn lau sạch mặt, còn lấy nước ấm giặt khăn sạch sẽ.

 

Đường Niệm Niệm về phòng một chiếc áo khoác khác. Là cái cô mới mua ở cửa hàng bách hóa hai hôm . Chương Nhạc Vi, con bé ngốc nghếch rủ cô dạo phố, một lô áo gió kiểu mới về, cô mua liền ba cái.

 

Màu kaki, màu trắng gạo và màu xám nhạt.

 

Chiếc cô mới là màu trắng gạo, kiểu dáng kinh điển, cho dù qua mấy chục năm nữa cũng mốt.

 

Tâm trạng Đường Cửu Cân bình phục. Tình cảm giữa nó và Đường Ngũ Cân vốn sâu đậm, hơn nữa trẻ con còn hiểu rõ sống c.h.ế.t, nó chỉ buồn một lúc vô tư lự ngay.

 

Đường Niệm Niệm ném chiếc áo gió bẩn gian. Cô dạy Bách Tuế và Phúc Bảo cách dùng máy giặt và máy sấy, dạy một ngay. Quần áo bẩn của cô đều do đôi vợ chồng giặt, còn giúp cô sấy khô.

 

Gần chập tối, nhóm bà cụ Đường trở về, bưng hai hũ tro cốt.

 

Đại đội trưởng bưng hũ của Dương Hồng Linh.

 

Đường Mãn Kim bưng hũ của Đường Ngũ Cân.

 

Họ xuất hiện ở cổng thôn thấy, ai nấy đều kinh hãi.

 

Ai c.h.ế.t thế?

 

"Nhà Mãn Kim ai c.h.ế.t ? Sao hai hũ tro cốt?"

 

"Mãn Ngân và Mãn Đồng á? Lâu thấy hai họ."

 

"Mồm thối thôi, Mãn Ngân đang thành phố, Mãn Đồng công tác, sống sờ sờ đấy!"

 

Các thôn dân thì thầm to nhỏ, việc cũng chẳng buồn , về phía Đại đội trưởng hỏi thăm xem chuyện gì.

 

"Không việc ? Không kiếm công điểm ? Năm nay uống gió Tây Bắc mà sống chắc?"

 

Đại đội trưởng mặt đen sì, quát một trận.

 

Hiện tại tâm trạng ông đang , ông trời con đến ông cũng nể mặt.

 

Các thôn dân giải tán như chim vỡ tổ, ngoan ngoãn kiếm công điểm, nhưng lòng hiếu kỳ càng thêm bành trướng, rốt cuộc là hai nào c.h.ế.t.

Loading...