Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 17: Chợ đen

Cập nhật lúc: 2025-12-04 02:08:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Đường Niệm Niệm đến huyện thành, đạp xe hơn một giờ đồng hồ, m.ô.n.g xóc đến tê rần. Hiện tại đường xá lồi lõm, giao thông kém, đáng tiếc trong gian của cô bao nhiêu xe xịn đều thể lấy dùng.

 

Chư Thành kiếp từng tới công tác. Tuy chỉ là một huyện nhỏ nhưng là huyện trong top 100 cả nước, kinh tế phát triển, huyện thành cũng vô cùng phồn hoa. Cô vốn là kỹ sư cơ điện, việc tại một doanh nghiệp Đức ở Thượng Hải, một thời gian cô ở bộ phận dịch vụ bán hàng.

 

Bởi vì bộ phận dịch vụ bán hàng tuy cường độ công việc lớn, còn thường xuyên công tác, nhưng trợ cấp cao, phí cũng cao, mỗi tháng tiết kiệm tiền công tác phí và trợ cấp còn nhiều hơn cả tiền lương.

 

Cô ở bộ phận dịch vụ bán hàng ba năm, tích cóp đủ tiền đặt cọc mua nhà, liền chuyển sang bộ phận kỹ thuật thanh nhàn hơn để nghiên cứu phát triển, đáng tiếc hưởng thụ một năm thì mạt thế bùng nổ.

 

Đường Niệm Niệm đường phố, thành phố xám xịt mắt. Không cao ốc chọc trời, cũng đèn neon ngũ sắc rực rỡ, càng ngựa xe như nước, chỉ là một huyện thành nhỏ bé bắt mắt.

 

Người đường cũng xám xịt, mặc quần áo chủ đạo ba màu xám, lam, đen. Nam nữ đều để tóc ngắn là chủ yếu, đường hầu như thấy béo, cũng thấy hói đầu.

 

Tóc ai cũng đen nhánh rậm rạp, tinh thần phấn chấn, đường ngẩng cao đầu ưỡn ngực, mặt mang theo nụ tự tin, ánh mắt còn kiên định hơn cả lúc tuyên thệ nhập đảng.

 

Đường Niệm Niệm bên vệ đường hồi lâu, cứ dòng qua như thế, cảm giác mờ ảo của việc xuyên đột nhiên tan biến, giờ phút phảng phất như bụi trần lắng xuống.

 

Từ nay về , cô chính là Nút Cổ Lộc · Đường Niệm Niệm của thế giới .

 

Cô sẽ nguyên chủ sống thật !

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Huyện thành Chư Thành hiện tại nhỏ, đạp xe nửa giờ là hết, nhà xưởng cũng nhiều. Kiếp , Chư Thành nhiều nhà máy lớn nhỏ, hơn nữa cơ bản là kinh tế theo khối, mỗi xã trấn đều chuỗi ngành nghề đặc sắc.

 

Cô nhớ thị trấn là thủ phủ ngành tất vớ, sản lượng vớ chiếm 90% thế giới.

 

Còn thị trấn là thủ phủ ngọc trai, nuôi trồng ngọc trai nước ngọt chiếm 90% thế giới.

 

Còn quê hương ngũ kim, quê hương áo sơ mi, quê hương dệt vải, quê hương cây hương phỉ, v.v... Nhờ chuỗi ngành nghề thành công, thôn kéo thôn , dẫn dắt , kinh tế mỗi thôn đều phát triển, nhà nào cũng xây biệt thự nhỏ.

 

Kiếp Đường Niệm Niệm công tác ở Chư Thành chính là đến dịch vụ bán hàng cho một nhà máy cơ khí ở quê hương ngũ kim. Chỉ một cái thị trấn mà tới bảy công ty niêm yết, thị trấn nhỏ còn phồn hoa hơn cả một thành phố lớn, nông thôn cũng sạch sẽ ngăn nắp, đều ở biệt thự to, mở rộng tầm mắt.

 

Bất quá nhân dân Chư Thành hiện tại vẫn còn đang giãy giụa mức nghèo khổ, ngay cả ấm no cũng giải quyết xong.

 

Đường Niệm Niệm chút hưng phấn, gió xuân cải cách mở cửa sắp thổi khắp mặt đất, tỉnh Chiết bên coi là tiên phong. Cô kỹ thuật, năng lực, còn tương lai hai thế kỷ, chắc chắn thể trở thành phú nhất đại (thế hệ giàu đầu tiên), cần kiếp công ăn lương khổ cực nữa.

 

Triển vọng về một tương lai tươi phồn hoa, tâm trạng Đường Niệm Niệm cực , khuôn mặt lạnh lùng cũng thêm tia . Cô quanh bốn phía, chuẩn hỏi thăm chợ đen để xử lý đám thỏ hoang và gà rừng trong gùi.

 

Dựa theo kinh nghiệm truyện niên đại kiếp , chợ đen thường trong những con hẻm kín đáo, sẽ canh gác ở lối . Huyện thành tổng cộng chỉ lớn thế, nhanh Đường Niệm Niệm liền tìm một con hẻm khả nghi.

 

Đầu hẻm một ông lão đông tây, lén la lén lút.

 

Đường Niệm Niệm dựng xe, khóa kỹ, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo gió màu đen mũ trùm đầu, còn quấn khăn quàng cổ, che kín hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ đôi mắt.

 

“Bác ơi, đổi đồ ạ?”

 

Đường Niệm Niệm đến gần ông lão, đưa qua một điếu t.h.u.ố.c lá Song Hỷ, cô nhớ thập niên 70 nhãn hiệu .

 

Vẻ cảnh giác mặt ông lão tan biến, lộ nụ tiếp nhận điếu thuốc, đưa lên mũi ngửi ngửi, nụ càng sâu hơn, đây chính là hàng cao cấp.

 

Ông nỡ hút ngay, kẹp lên vành tai, chờ ngửi hai ba ngày cho nghiện mới hút.

 

Đường Niệm Niệm cho ông lão xem đồ trong gùi, ông lão xòe một bàn tay , : “Năm xu!”

 

Vào mua thì mất tiền, nhưng bán thì nộp năm xu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-17-cho-den.html.]

 

Đường Niệm Niệm móc từ trong túi một nắm tiền, tờ mười đồng, năm đồng, còn chút tiền hào, cô tìm một tờ năm xu đưa cho ông lão.

 

Ông lão mà thầm kinh hãi, con bé cũng quá nhiều tiền, nắm tiền ít nhất cũng hai mươi đồng.

 

“Cô bé, bên trong nào cũng , đồ đạc giữ cho kỹ.”

 

Ông lão nhắc nhở đầy ẩn ý. Chợ đen vàng thau lẫn lộn, kẻ móc túi cũng nhiều, nhưng thường chỉ là ăn cắp vặt, dám lớn, nếu lớn chuyện thì phụ trách chợ đen chắc chắn tha.

 

“Cảm ơn bác!”

 

Đường Niệm Niệm gật đầu, nhét tiền túi, kỳ thực là thu gian.

 

Cho dù là thần trộm cũng lấy tiền của cô.

 

Chợ đen thực sự giống như cô tưởng tượng, cô cứ nghĩ sẽ náo nhiệt, nhưng kỳ thực vắng vẻ. Con hẻm chỉ dài tầm 50 mét, cứ cách hơn hai mét xổm, mặt bày đồ nhiều, cũng chỉ một hai cái túi nhỏ.

 

Đa phần là nông sản: đậu nành, khoai lang, khoai tây, hạt dẻ, rau dưa... Gạo tẻ, bột mì, dầu ăn ít, thịt càng thấy . Còn bán vải vóc, vải nỉ, vải sợi tổng hợp, vải nhung kẻ... vải thì hoan nghênh, ít đến mua.

 

Đồ ăn bán nhưng nhiều, mấy thứ no bụng, chất béo, thành phố chỉ lương thực, nhưng nông thôn đều thiếu lương thực, căn bản dư mà đem đổi.

 

Còn mấy xổm ở tận cùng bên trong con hẻm, đội mũ, vành mũ ép xuống đặc biệt thấp, mặt bày đồ vật, thỉnh thoảng ngẩng đầu quanh, bộ dạng vô cùng khả nghi.

 

“Cô nương, đổi vải ? Vải bông sợi tổng hợp loại nhất, cửa hàng bách hóa bán tám hào một thước còn cần phiếu, ở đây cần phiếu, một đồng một thước!”

 

Người đàn ông bán vải thấy Đường Niệm Niệm, hạ thấp giọng sức chào hàng, dường như nhận Đường Niệm Niệm là tiền, còn lấy mấy mảnh vải vụn cho cô chọn màu sắc hoa văn.

 

Đường Niệm Niệm lắc đầu, cô còn đang xử lý đống vải sợi tổng hợp trong gian đây, đều là phong cách hoài cổ, chờ cải cách mở cửa xong, mấy loại vải đều đáng tiền, chi bằng hiện tại bán kiếm lời.

 

“Cô nương, mua tất nilon ? Một đồng hai một đôi!”

 

Một đàn ông khác sán gần, trong tay là mấy đôi tất nilon hoa hòe hoa sói. Loại tất thập niên 70-80 đặc biệt thịnh hành, bền chắc, cả năm cũng rách.

 

Trước tất nilon đặc biệt bền, nhưng chân hôi, đến thập niên 90 thì ít , đều các loại tất cotton, tất than tre thế.

 

“Đắt thế?”

 

Đường Niệm Niệm buột miệng thốt lên, năm 76 một đồng hai hào thể mua một cân rưỡi thịt lợn, tất mà đắt thế ?

 

(Chú thích: Thập niên 70 tất nilon quả thực giá hơn một đồng một đôi, tác giả hỏi thăm qua lớn tuổi)

 

“Cô nương, đây chính là tất nilon, một đồng hai đắt , mấy năm cũng hỏng, cửa hàng bách hóa cũng bán giá mà.” Người đàn ông giải thích.

 

mua một tá, bớt chút .”

 

Đường Niệm Niệm trong gian nhiều tất cotton, nhưng thể lấy .

 

Kiểu dáng và chất liệu đều giống tất nilon hiện tại, lấy sẽ lộ bí mật gian của cô. Ở mạt thế lăn lộn ba năm, cô học một đạo lý ——

 

Cẩn tắc vô ưu.

 

Đôi tất cô đang chân chính là tất nilon, ngón chân cái thủng một lỗ, đầu ngón chân chọc cả ngoài cọ giày thể thao, cực kỳ khó chịu, nhưng tất của cô vẫn là nhất cả nhà .

 

Tất của bà cụ Đường, Từ Kim Phượng Đường Cửu Cân đều là miếng vá chồng miếng vá, chẳng còn hình thù chiếc tất nữa.

 

 

Loading...