Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 763
Cập nhật lúc: 2025-12-17 17:38:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Phong thật sự nhận , chẳng qua nếu cô rõ, cũng thể xác định.
Dù thì dựa theo tính cách của cô, thật sự nghĩ vì cô như thế.
Diệp Ninh đến mặt , chủ động cởi quân trang giúp .
“Lúc nãy bọn họ chào hỏi như thế nào ?”
Cố Phong càng hiểu , suy nghĩ một chút : “Bình thường lắm mà, vấn đề gì ?”
Mộng Vân Thường
Diệp Ninh thấy ngơ ngác hiểu , tiếp tục hướng dẫn: “Anh lặp nữa xem.”
Cố Phong phối hợp: “Mấy bọn họ , doanh trưởng Cố về .”
Chắc là như thế.
Diệp Ninh vui vẻ: “Tuy rằng hai chữ về và đến chỉ khác một chữ, nhưng ý nghĩa khác.”
Đến nghĩa là mối quan hệ giữa cô và Cố Phong vẫn cứ là ngoài.
Về nghĩa là trong đại viện, bọn họ vô cùng tự nhiên chấp nhận sự thật bọn họ ở bên .
Cố Phong sửng sốt vài giây, đó mới nghĩ đến chuyện .
“Cho nên...”
“Cho nên hiện tại đều tự động ngầm đồng ý mối quan hệ của chúng , chẳng chuyện phục hôn sẽ vấn đề gì nữa .”
Diệp Ninh phân tích đạo lý rõ ràng.
Lần xin phục hôn trong đoàn bác bỏ, còn là bởi vì mấy lời đồn đãi vớ vẩn ở bên ngoài .
Hiện tại chỉ cần trong đại viện thì càng vấn đề gì.
Cô đang “bảo mật hai lớp”.
Cố Phong dáng vẻ đắc ý gian xảo của cô, đột nhiên hiểu .
Chẳng trách cô sẽ chủ động kết bạn với trong đại viện, thì là ý đồ .
“Đương nhiên, cho dù vì chuyện thì em cũng thiện với hơn.” Diệp Ninh giống như con giun trong bụng của , lập tức bổ sung câu , biện minh cho .
Cố Phong chọc , cưng chiều vuốt đầu cô, khen ngợi : “Làm lắm.”
Diệp Ninh thuận thế ôm lấy eo .
Hai ôm một lúc lâu, đó mới buông
“Ăn cơm thôi.”
Diệp Ninh nắm tay , ở bàn cơm.
Phòng ca múa Hồng Hải.
Mục Văn Hạo dựa ghế sofa, hề nhúc nhích.
Mãi đến khi Hà Bân từ bên ngoài .
“Ông chủ.”
Mục Văn Hạo vẫn cứ nhắm mắt : “Nói .”
“Bên mất liên lạc .”
Câu trả lời của Hà Bân Mục Văn Hạo đột nhiên mở to mắt, ánh mắt mỏi mệt càng mang theo vẻ khủng bố nên lời.
“Đồ vô dụng!” Mục Văn Hạo mắng.
Không đang trách mắng Hà Bân là đang trách mắng phái ngoài việc.
Hà Bân dám thêm câu nào.
Mãi đến khi Mục Văn Hạo tiếp tục hỏi: “Vậy Lý Vân Phong thì ?”
“Cũng mất tích .”
Hơn hai tháng , Mục Văn Hạo tin Diệp Ninh Lý Vân Phong dây dưa ở quên, trực tiếp lệnh bảo tìm cơ hội xử lý Lý Vân Phong.
Chuyện vốn dĩ cũng gì khó khăn, nhưng ngờ rằng việc mãi vẫn hồi âm gì.
Thậm chí nửa tháng còn trực tiếp mất liên lạc, chuyện bọn họ cảm nhận khác thường.
Mặt Mục Văn Hạo âm u như nước, chỉ để một câu: “Sống thấy , c.h.ế.t thấy xác.”
“Vâng, ông chủ.” Hà Bân đồng ý, đó thấy còn chuyện xong, cho nên cũng dám trực tiếp rời .
“Bên phía Vương Hinh Tuyết thì thế nào?”
Câu hỏi của Mục Văn Hạo lòng bàn tay của Hà Bân toát mồ hôi lạnh.
“Cô Vương Cường đưa về quê .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-763.html.]
“Cái gì?” Mục Văn Hạo đột nhiên tăng thêm âm lượng, hiển nhiên chuyện cũng trong dự đoán của .
Anh cho rằng Cố Phong sẽ tiếp tục nghĩ cách đồn công an giam giữ Vương Hinh Tuyết tiếp.
Hoặc là sẽ tìm đại một lý do gì đó, đưa Vương Hinh Tuyết về bệnh viện tâm thần nữa.
Không ngờ là Vương Cường đưa cô về quê?!
Điều cũng nghĩa là nhà họ Vương bỏ mặc Vương Hinh Tuyết, mất quân cờ !
Trong phòng lâm sự yên tĩnh giống như c.h.ế.t chóc.
Ánh mắt thâm sâu âm hiểm của Mục Văn Hạo liên tục đảo tới đảo lui, giọng khàn khàn nỉ non: “Những chuyện xảy dạo gần đây cứ cảm thấy lắm.”
Không chuyện gì thành theo đúng kế hoạch của , trong lòng cứ quanh quẩn dự cảm chẳng lành nào đó.
mà từ đến nay giác quan thứ sáu của vẫn luôn chính xác.
“Ông chủ, lẽ chỉ là cấp việc sơ sót mà thôi.” Hà Bân vô cùng cẩn thận trấn an.
Thật chỉ cần Mục Văn Hạo tiếp tục chấp nhất với Diệp Ninh nữa thì sẽ xảy bất cứ vấn đề gì, chỉ điều cho dù như thế nào thì cũng dám những lời .
“Cậu xuống .” Mục Văn Hạo chỉ cảm thấy đầu đau như nứt , thậm chí cũng d.ụ.c vọng nổi giận.
Anh nhắm mắt , nghĩ đến chuyện gì.
Một lúc , Mộng Kiều Nhụy mang giày cao gót đến. Nhìn thấy trạng thái của Mục Văn Hạo, lập tức phía , do dự giây chủ động xoa huyệt thái dương cho .
“Dạo gần đây cô còn liên lạc với Diệp Ninh nữa ?”
Mục Văn Hạo nhẹ nhàng một câu, động tác của Mộng Kiều Nhụy lập tức dừng .
“Không .”
Cô thật, lâu lắm hai bọn họ liên lạc với .
“Cô nghĩ cách gì đó, hẹn cô ngoài.” Mục Văn Hạo vẻ như vô cùng tùy ý những lời .
Toàn Mộng Kiều Nhụy lập tức trở nên căng thẳng, cô rõ tình huống hiện tại giữa Diệp Ninh và Mục Văn Hạo hơn bất cứ ai, lúc Mục Văn Hạo gặp mặt Diệp Ninh, chắc chắn chuyện lành gì.
“Cô em là của , thể lời em chứ.”
Cô biện giải, nhưng đây cũng là sự thật.
“ quan tâm cô dùng cách gì, chỉ cho cô ba ngày.” Mục Văn Hạo tiếp tục lặp .
Mộng Kiều Nhụy hoảng sợ, cô thật sự thể chuyện , hơn nữa cũng thêm một kẻ thù giống như Diệp Ninh.
“Văn Hạo, em thật sự...”
Cô còn kịp lời từ chối thì Mục Văn Hạo chợt lên, vươn tay nắm lấy cằm cô .
Lúc ánh mắt của Mục Văn Hạo vô cùng hung dữ, giống như chỉ cần cô dám một chữ “” thì sẽ lập tức xé thành mảnh nhỏ ngay lập tức.
Mộng Kiều Nhụy đau đến mức mắt đỏ lên, nhưng mà so với cơn đau thì trạng thái của Mục Văn Hạo cô càng cảm thấy đáng sợ hơn, trong nháy mắt cũng mất can đảm và suy nghĩ phản kháng.
“Được ... em, em sẽ liên lạc với cô .”
Lúc Mục Văn Hạo mới buông lỏng tay , ánh mắt lạnh lùng đầy khinh thường về phía gương mặt của cô .
“Cô đừng tưởng là Diệp Ninh cái gì cho cô, hiện tại còn giữ cô ở là bởi vì cô còn một chút tác dụng, đừng mà điều.”
Mộng Kiều Nhụy há to miệng thở hổn hển, mặt mang theo vẻ sợ hãi thể nào che giấu .
Đến tận lúc , cô vẫn cứ cảm thấy sợ đàn ông .
“Em, em ...”
“Chỉ cần cô xong chuyện , cô thể tiếp tục bà chủ ở Hồng Hải. mà nếu như cô chơi chiêu gì đó, thì cô chính là Đường Uyển Như thứ hai!”
Mục Văn Hạo thật sự ý định g.i.ế.c c.h.ế.t cô , từ đến nay cũng chỉ một cô là dám tính kế mà vẫn còn sống yên thôi đó.
Toàn Mộng Kiều Nhụy run lên, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đến đỉnh đầu.
Cô thật sự hiểu Mục Văn Hạo, nếu theo lệnh của thì cô sẽ thật sự c.h.ế.t chỗ chôn.
“Em dám!”
Cô đồng ý với Mục Văn Hạo, đồng thời cũng chỉ thể âm thầm một câu xin với Diệp Ninh.