Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 605

Cập nhật lúc: 2025-12-17 17:28:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Tại con bé lâu như thế mà còn về nữa?”

Triệu Thu Phân cửa nhà, duỗi dài cổ tới lui quanh hẻm.

Diệp Quốc Sinh cũng nhà, ông cứ trong sân hút hết điếu t.h.u.ố.c đến điếu t.h.u.ố.c khác.

Khổng Giai còn chăm con, chỉ thể ở trong phòng chờ.

Diệp Đống đến bên cạnh Triệu Thu Phân khuyên nhủ: “Mẹ, cũng đừng tới lui ở chỗ nữa, trong nhà chờ với cha con .”

Mắt Triệu Thu Phân đỏ lên: “Chị của con gần một tiếng đồng hồ , thể yên chứ? Con mau chạy đến đại đội xem thử !”

Thật Diệp Đống cũng đang thầm trong lòng, theo lý thuyết thì cũng nên lâu như thế chứ?

“Chị của con bảo con ở nhà trông cha .”

Triệu Thu Phân sốt ruột, vỗ lên đầu của .

“Cha thì mà trông, con xem chị của con , nếu thật sự xảy chuyện gì...”

Câu tiếp theo đó bà cũng nên lời nữa.

Diệp Đống vuốt đầu về phía Diệp Quốc Sinh ở cách đó xa.

“Con .” Diệp Quốc Sinh cũng lên tiếng, Diệp Đống dám .

“Vậy cha nhớ ở yên trong nhà đó, đừng thêm phiền cho chị của con nữa!”

Trước khi ngoài cũng quên dặn dò.

Diệp Quốc Sinh nâng m.ô.n.g lên, im lặng đặt m.ô.n.g xuống.

Nghĩ đến lời dặn dò của Diệp Ninh khi rời , ông vẫn cố nén tâm trạng bực bội, tiếp tục chờ đợi.

Trong đại đội.

Việc kiểm phiếu tiến hành hơn phân nửa..

Bầu khí cả trong lẫn ngoài đều trở nên vô cùng căng thẳng.

Vẻ mặt của mỗi một ở đây đều vô cùng quái lạ.

Mạnh Phàm Chí vẫn cứ tiếp tục : “Không đồng ý cho nhà họ Diệp rời thôn.”

“Đồng ý nhà họ Diệp rời thôn.”

“Không đồng ý cho nhà họ Diệp rời thôn.”

“Vẫn cứ đồng ý cho nhà họ Diệp rời thôn.”

...

Sau khi ông xong một câu, sắc mặt của Lưu Mãn càng khó coi hơn một chút.

Toàn bộ vẻ đắc ý và ngông cuồng lúc vẻ áp lực, tức giận và vặn vẹo dần dần thế.

Đám cho săn ở bên cạnh cũng vẻ mặt cực kỳ xuất sắc, ngoại trừ kinh ngạc thì ai dám thở mạnh chút nào.

Sợ rằng bản sai lầm gì, Lưu Mãn càng oán giận hơn.

Thôn trưởng và các cán bộ trong thôn ngơ ngác , hiển nhiên cũng ngờ rằng tình huống sẽ thành thế .

đến thời khắc cuối cùng thì ai thể kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.

Lại vài phút trôi qua, Mạnh Phàm Chí lấy phiếu thăm cuối cùng.

“Không đồng ý cho nhà họ Diệp rời thôn.”

Người phụ trách ghi chép tổng kết xong , chằm chằm cuốn vở vài giây.

“Đã kiểm phiếu xong, thể tuyên bố kết quả .” Giọng của Mạnh Phàm Chí vang lên.

Tuy rằng còn con chính xác, nhưng mà phiếu đại khái là bao nhiêu thì trong lòng mỗi đều rõ ràng.

Không đợi Lưu Mãn phản ứng , cán bộ phụ trách ghi chép trong thôn lên tiếng.

“Đồng ý cho nhà họ Diệp rời thôn hai mươi ba phiếu, đồng ý bảy mươi hai phiếu!”

Đối với kết quả như thế, khi bắt đầu, tất cả đều ngờ đến, tương tự, Lưu Mãn cũng thể nào chấp nhận .

Thôn trưởng thở phào nhẹ nhõm, lộ vẻ mặt thả lỏng vui mừng.

Trước ông lo lắng dư thừa , các bà con trong thôn đều tam quan chính xác, thể phân biệt cái gì là đúng, cái gì là sai.

Đương nhiên kết quả cũng một phần nguyên nhân là vì Lưu Mãn chính miệng đồng ý, cho dù kết quả như thế nào cũng sẽ sửa đường cho trong thôn.

Đã chuyện uy hiếp, mới thể đưa lựa chọn theo đúng ý nghĩ của .

Mẹ của Lý Cẩu T.ử cũng vui vẻ c.h.ế.t: “Diệp Ninh, các bà con trong thôn chúng đều ánh mắt sáng như tuyết, nhà của con cần rời thôn nữa !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-605.html.]

 

 

 

Đáy mắt Diệp Ninh hiện lên chút ý nhàn nhạt, đồng thời trong lòng cũng quyết định.

Quyết định của cô là chính xác.

“Gian lận! Nhất định là gian lận!”

Bầu khí nhẹ nhàng chỉ kéo dài mười mấy giây thì tiếng quát mắng tức hộc m.á.u của Lưu Mãn ngắt ngang.

Anh tức giận trừng to mắt, cổ nổi gân xanh.

chấp nhận kết quả !”

Trong một năm qua, ở thôn giống như cá gặp nước, mỗi đều cúi đầu lời , tại bây giờ về phe của chứ?!

Mộng Vân Thường

Hiện tại thôn trưởng cũng tự tin hơn: “Là chính miệng con đồng ý bỏ phiếu quyết định, quá trình cũng là con tận mắt thấy, gian lận ở chỗ nào?”

Giấy trắng mực đen, do chính tay , đây là thứ thể phản ánh ý kiến của trong thôn nhất.

Ngực Lưu Mãn phập phồng kịch liệt, vẻ mặt càng thêm đáng sợ.

Anh dùng ánh mắt lạnh lùng lướt qua mỗi một nơi đây.

Người thấy lập tức cúi đầu, vẫn cứ giống như , bất cứ kẻ nào dám cãi lời , dám phản kháng .

Chẳng qua sự im lặng đối với biến thành một sự châm chọc cực lớn.

“Được, lắm, mấy ! Mấy thật sự, lắm!”

Anh gằn từng chữ một, tự vỗ tay.

Gương mặt đều vặn vẹo, ước gì thể lôi hết mấy kẻ dám “phản bội” ngoài, bầm thây vạn đoạn.

Mỗi đều cố gắng rụt , rời khỏi phạm vi của .

Thôn trưởng thấy thẹn quá hóa giận cũng hề kinh ngạc chút nào, trong hơn một năm qua, luôn mưa gió trong thôn, rõ ràng là tự coi là ông vua ngai trong thôn .

Hiện tại nhận kết quả như thế, đương nhiên là thể nào chấp nhận .

mà kết quả vẫn cứ là kết quả.

“Lưu Mãn, con cũng hận thù sâu năng gì với nhà họ Diệp , chuyện gì bỏ qua thì cứ bỏ qua .”

Lưu Mãn giống như pháo đốt bật lửa, cảm xúc trực tiếp sụp đổ.

bỏ qua!”

Anh gầm lên giận dữ, kinh thiên động địa.

“Nếu mấy đều lựa chọn nhà họ Diệp, thì lắm! Sau sẽ bỏ một xu nào cho trong thôn nữa, mấy tự sinh tự diệt thôi!”

Anh nghiến răng nghiến lợi hăm dọa, đó rời .

Thôn trưởng, cán bộ trong thôn và các bà con trong thôn đều kinh ngạc, ngờ đến chuyện sẽ lật lọng.

Thôn trưởng cũng sốt ruột: “Lưu Mãn lúc nãy chính miệng con đồng ý...”

Lưu Mãn lửa giận mụ mị đầu óc, tức giận ăn thô tục: “Hiện tại bố mày đồng ý nữa đó, ? Mấy tưởng là thằng ngốc ? Không chỉ bố mày bỏ thêm một xu nào cho trong thôn, mà đến cả tiền lúc dùng để sửa chữa đại đội, mấy cũng nôn hết cho bố, thiếu một đồng!”

Anh còn hết câu thì nổi giận đùng đùng nhanh chóng rời .

Anh rời , xung quanh rơi sự yên lặng giống như c.h.ế.t chóc.

Mãi đến khi một cán bộ trong thôn méo mặt đầu tiên hỏi: “Thôn trưởng, việc , việc thế nào đây?”

Chuyện sửa đường coi như xong, đào giếng càng là mơ, còn trả tiền sửa nhà trong đại đội lúc , nhưng mà trong thôn tiền chứ.

“Mấy như thế là đáng đời! Đắc tội Lưu Mãn, còn chỗ gì nữa, đây chẳng là kết quả mà mấy !” Lý Kiệt gân cổ lên trách cứ.

cũng dám thẳng những lời với thôn trưởng và các cán bộ trong thôn, mà chỉ châm chọc những bà con khác trong thôn thôi.

Những bà con trong thôn cũng ngờ rằng Lưu Mãn sẽ như thế, khinh thường và tức giận đối với Lưu Mãn, cũng vô cùng hối hận.

Đạo đức bọn họ quyết định giữ nhà họ Diệp , nhưng mà nếu so sánh với ích lợi của bản , đại đa đều sẽ chọn cái thứ hai.

mà hiện tại việc đến nước , cái gì nữa thì cũng tác dụng.

 

 

 

 

 

Loading...