Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-12-17 06:16:03
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi chiều, khi xử lý xong công việc trong tay, Triệu Thành mới sực nhớ Diệp Ninh vẫn để ở khu chất phế liệu.

Đã gần bốn tiếng trôi qua, theo lý thì cô hẳn rời từ lâu. để chắc ăn, vẫn quyết định ghé qua xem thử.

Chờ đến khi thấy bóng dáng tròn trịa vẫn còn nguyên tại chỗ, Triệu Thành lập tức sững .

Diệp Ninh cũng phát hiện tới. Nhận là Triệu Thành, cô liền thả lỏng hẳn , nở một nụ :

“Anh đến đúng lúc lắm, cũng đang định nghỉ tay đây.”

Triệu Thành tròn mắt, vội vã chạy tới mặt cô:

“Cái … là cô ?”

Bên cạnh Diệp Ninh là một chiếc giường đơn trông vô cùng chắc chắn. Chiếc giường khác với loại bán sẵn bên ngoài, bộ đều ghép từ những mảnh gỗ thừa lớn nhỏ đồng đều.

Dáng vẻ quá , nhưng chỉ cần liếc mắt cũng — cực kỳ bền.

Diệp Ninh gật đầu thừa nhận:

“Là . Dụng cụ đều mượn của thợ trong xưởng, đinh cũng mượn tạm một ít, mấy thứ sẽ trả tiền.”

Triệu Thành chẳng hề để tâm đến mấy cây đinh, mà cô với ánh mắt khác:

“Cô còn mộc ?”

Mấy năm nay thợ mộc coi trọng, nhưng thợ mộc nữ thì thật sự là đầu tiên gặp.

Diệp Ninh vội xua tay:

thợ mộc .”

Chỉ là một chiếc giường đơn, với trình độ học vấn của cô thì chẳng gì khó. Triệu Thành rõ ràng tự động gán cho cô một phận mới.

“Em gái, còn tên cô.”

là Diệp Ninh.”

“Đồng chí Diệp Ninh, cô đợi một chút.”

Nói xong, Triệu Thành xoay ngay.

Diệp Ninh yên tại chỗ, trong lòng bắt đầu thấp thỏm. Chẳng lẽ thấy thành phẩm , bọn họ đổi ý thật ?

Cô cúi đầu chiếc giường vất vả suốt mấy tiếng, bàn tay trầy xước, rỉ máu, lòng khỏi lo lắng — nếu lấy thì bộ công sức coi như uổng phí.

Không lâu , Triệu Thành . Lần cùng còn phụ trách mà Diệp Ninh gặp buổi sáng.

Diệp Ninh khẽ nhíu mày, chuẩn sẵn tinh thần.

“Đội trưởng, đây là chiếc giường do Diệp Ninh tự tay .”

Triệu Thành hưng phấn giới thiệu.

Tôn Nguyên vốn còn bán tín bán nghi, nhưng khi tận mắt thấy, cũng khỏi kinh ngạc.

Anh vòng quanh chiếc giường mấy lượt, thậm chí còn cố ý trèo lên thử.

Diệp Ninh gì, chỉ lặng lẽ chờ.

“Không ngờ mấy khúc gỗ bỏ thể dùng như .”

Tôn Nguyên cảm thán, ánh mắt dần dừng Diệp Ninh.

Diệp Ninh đối diện ánh , kiêu ngạo cũng tự ti:

cần một chiếc giường, nhưng đủ tiền mua, nên chỉ thể nghĩ cách .”

Tôn Nguyên lập tức hiểu ý, thái độ cũng mềm hẳn xuống:

“Cô đừng căng thẳng. Nếu chiếc giường do cô , chúng sẽ lấy. Chỉ là… cô gợi cho một ý tưởng mới.”

Tim Diệp Ninh khẽ động:

“Ý của là…?”

“Xưởng gỗ mỗi ngày đều thải nhiều vật liệu dư. Vứt thì tiếc, mà giữ cũng chẳng gì. Bây giờ thì hướng !”

Trong mắt Tôn Nguyên ánh lên vẻ phấn khích — ngờ cô gái béo đầu óc như .

Mộng Vân Thường

Diệp Ninh gật đầu:

. Dù là vật liệu thừa, chỉ cần dùng đúng cách thì vẫn thể tái sử dụng.”

Những lời trúng ngay mạch suy nghĩ của Tôn Nguyên. kịp tiếp, Diệp Ninh đổi giọng.

nếu lớn, sẽ nhiều vấn đề thực tế.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-6.html.]

chậm rãi, tỉnh táo đến đáng kinh ngạc.

“Như một chiếc giường thì tính là gì. tận dụng hết gỗ thừa , tốn nhiều công sức phân loại. Thành phẩm cuối cùng lời , khó tính.”

Tôn Nguyên và Triệu Thành đồng loạt sững .

“Trừ phi…”

Diệp Ninh cũng đang cân nhắc.

“Trừ phi cái gì?”

Tôn Nguyên vô thức hỏi.

“Trừ phi tìm nguồn lao động giá rẻ, hoặc là trực tiếp bao thầu, đóng gói bán bộ gỗ thừa ngoài.”

Giọng của cô chút hưng phấn đè nén.

Tôn Nguyên cau mày, thở dài:

“Khó lắm. Ai bỏ tiền mua một đống gỗ bỏ chứ?”

Diệp Ninh im lặng vài giây, đó thử :

thể thử.”

hiện tại tiền. Chỉ thể đợi xử lý xong đống gỗ mới thanh toán.”

Tôn Nguyên chằm chằm cô:

“Cô đùa đấy chứ?”

Diệp Ninh bật bất đắc dĩ:

“Tất nhiên là . cũng dám cam đoan trăm phần trăm, nhưng thử một thì xưởng cũng mất gì.”

Tôn Nguyên bắt đầu đ.á.n.h giá cô từ đầu đến chân.

Ban đầu chỉ nghĩ cô tới đây để chiếm tiện nghi, ngờ dám giải quyết một bài toán khó như .

“Rốt cuộc cô là ai?”

Anh nhịn hỏi.

chỉ là một bình thường.”

Diệp Ninh trả lời thẳng thắn.

Triệu Thành kéo nhẹ tay áo Tôn Nguyên, hạ giọng:

“Đội trưởng, thử cũng chẳng thiệt gì.”

Nếu thành công, đống gỗ thừa đầu .

Nếu thất bại, tình hình vẫn y nguyên.

Cuối cùng, Tôn Nguyên gật đầu:

“Được. Cô cứ thử.”

Diệp Ninh kìm nén niềm kích động trong lòng:

“Vậy chúng định giá đống phế liệu , để dễ tính toán.”

Hai . Đống gỗ vốn chỉ là rác, chiếm chỗ, giá. đến mua bán thì vẫn giá.

Sau khi suy nghĩ, Tôn Nguyên :

“Ít nhất cũng bảy, tám tấn. Một tấn tám mươi đồng, bán hết cho cô.”

Thực tế, trong lòng vẫn tin Diệp Ninh , mức giá chẳng khác nào cho .

Diệp Ninh nín thở trong giây lát, đôi mắt bỗng sáng rực.

“Đội trưởng Tôn, quyền quyết định chứ?”

Chưa đợi Tôn Nguyên lên tiếng, Triệu Thành :

“Đội trưởng là em vợ của xưởng trưởng, chuyện trong xưởng đều trọng lượng.”

Diệp Ninh yên tâm.

Lần , ngay cả ông trời cũng đang về phía .

 

 

Loading...