Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 588

Cập nhật lúc: 2025-12-17 17:28:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thật Cố Phong cũng quen Quách Thiên Bạc, dẫn Diệp Đống đến nơi cũng là nhờ chiến hữu Bao Thắng giới thiệu.

“Ông chủ Quách, xin chào. Đây là em trai Diệp Đống của , hôm nay cố ý dẫn em để chỗ của ông quan sát một chút.”

Quách Thiên Bạc gật đầu, rõ mục đích đến đây của bọn họ là gì: “Bao Thắng gọi điện thoại với .”

Nói xong, ánh mắt trực tiếp về phía Diệp Đống đang phía Cố Phong.

“Cậu em Diệp, dẫn tham quan một chút ha?”

Diệp Đống chút vui sướng và sợ hãi, dù thì lúc nãy còn đang lo là đ.á.n.h .

Cậu lo sợ bất an về phía Cố Phong, Cố Phong cho một ánh mắt khẳng định.

“Bộ ghế dựa gỗ đặc mà hai thấy cũng là bảo vật đắt giá nhất của trung tâm chúng .”

Ông chỉ một câu khơi gợi lên lòng tò mò và nhiều chuyện của Diệp Đống.

Món đồ trị giá một vạn mà còn là bảo vật đắt giá nhất, bảo vật giá đắt nhất sẽ là như thế nào?

Quách Thiên Bạc thấy hứng thú, hào phóng ở phía dẫn đường.

Vài phút , bọn họ đến nơi sâu nhất trong trung tâm bán đồ nội thất, gặp bảo vật đắt giá nhất của trung tâm mà Quách Thiên Bạc đề cập đến.

Đó là một cái giường gỗ hai mét.

Diệp Đống chỉ cần thoáng qua, lập tức chấn động.

Tiếng giới thiệu của Quách Thiên Bạc lập tức vang lên: “Chiếc giường từ gỗ trầm hương mộc sơn thủy , hoa văn là do các thợ mộc thủ công điêu khắc mà thành, mất gần nửa năm. Họa tiết ở đầu giường và đuôi giường kết hợp với , ngụ ý chính là tiền vô như nước, hơn nữa còn thể mang đến phúc vận cho sử dụng. Ngoài trừ thiết kế , bản gỗ trầm hương cũng danh xưng một tấc trầm hương một tấc vàng, sản lượng cực kỳ hiếm . Lúc bỏ tiền lên đến sáu con mới thể mua khúc gỗ về.”

Diệp Đống mới đến sáu con thì âm thầm chậc lưỡi .

Chỉ mới là nguyên vật liệu thôi mà đắt như thế , lẽ cái giường sẽ giá trời, cũng dám nghĩ nữa.

Lại dõi mắt thoáng qua bộ khu vực trưng bày của trung tâm bán đồ nội thất , còn đồ nội thất quý giá khác, tất cả cộng , đó sẽ là khái niệm gì chứ?

Ánh mắt của khi về phía Quách Thiên Bạc đổi, đây mới là đại gia chính hiệu nè!

Cố Phong và Quách Thiên Bạc vẫn luôn chú ý đến sự đổi cảm xúc của Diệp Đống, Cố Phong cảm nhận sự khiếp sợ của , lập tức : “ ông chủ Quách cũng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đúng ? Có thể phát triển thành quy mô như bây giờ, thật đúng là bội phục mà.”

Quách Thiên Bạc mỉm : “ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng thật. Lúc còn trẻ gặp một thầy , theo ông học đồ tám năm để học nghề mộc, cũng nhờ tám năm nay, hiểu am hiểu sâu sắc về những thứ đồ nội thất .”

Diệp Đống học đồ thợ mốc, lập tức gióng lỗ tai lên.

Quách Thiên Bạc tiếp tục giới thiệu quá khứ của : “Sau khi xuất sư, lập tức bắt đầu tự nhận việc, đồ nội thất cho nhà . Kiếm ít kinh nghiệm, cũng dành dụm ít tiền, đó mở một cửa hàng nhỏ. Mấy năm gần đây chính sách của quốc gia càng lúc càng , yêu cầu về phẩm chất cuộc sống của cũng càng ngày càng cao. bắt đầu tự thiết kế kiểu dáng đồ nội thất, hơn nữa hiệu quả cũng tệ lắm, dần dần thì cũng phát triển thành như bây giờ.”

Quá khứ như thế, cho dù là Cố Phong cũng cảm thấy cực kỳ tính tích cực, càng miễn bàn đến Diệp Đống vẫn luôn khinh bỉ nghề mộc.

Diệp Đống ngơ ngẩn chằm chằm Quách Thiên Bạc đang trò chuyện vui vẻ, về phía trung tâm bán đồ nội thất ở mặt, lúc mới phát hiện tư tưởng đó bản hẹp hòi đến mức nào.

Thì nghề mộc cũng thể trở thành giàu !

Nếu cũng thể giống như Quách Thiên Bạc, , cho dù chỉ cần đạt thành tựu bằng một nửa thôi thì đời cũng coi như sống uổng phí .

 

 

 

Cố Phong thấy Diệp Đống lập tức toát vẻ mặt khát vọng và ước ao, đạt mục đích .

Buổi chiều, lúc Diệp Ninh về đến nhà, mới phát hiện Cố Phong và Diệp Đống còn về nhà nữa.

Cô cũng rốt cuộc thì Cố Phong dẫn Diệp Đống gì, chỉ thể kiên nhẫn chờ đợi.

Mộng Vân Thường

Khoảng gần ba giờ chiều, ngoài cửa mới tiếng động.

“Chị, chị về sớm thế?”

Diệp Đống nhà tươi rói chủ động chào hỏi, còn giận dỗi bực bội như ngày hôm qua nữa.

Cố Phong theo phía , mặt mày thả lỏng nhẹ nhàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-588.html.]

Diệp Ninh Diệp Đống vui vẻ như thế, còn kịp phản ứng , Diệp Đống thêm một , càng cho cô tò mò rốt cuộc ngày hôm nay bọn họ cái gì.

Cậu : “Chị, em nghĩ kỹ , em học nghề mộc!”

“...”

Diệp Ninh sửng sốt.

Ngày hôm qua đòi sống đòi c.h.ế.t, la lối ồn ào kiên quyết nhất định học.

về phía Cố Phong với ánh mắt dò hỏi, Cố Phong gật đầu với cô.

Tiếp theo đó, Diệp Đống cực kỳ ngoan ngoãn xin Diệp Ninh: “Chị, ngày hôm qua đầu óc của em úng nước, lòng của chị dành cho em. Hiện tại em nghĩ thông suốt , em nhất định sẽ theo thầy học tập chăm chỉ, học tay nghề thật giỏi!”

Diệp Ninh đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, lẽ hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây hỏa?

“Em nghĩ kỹ thật ?”

xác định nữa, dù thì thằng nhóc cũng đổi xoành xoạch.

Diệp Đống vô cùng khẳng định gật đầu : “Em nghĩ kỹ , tuyệt đối sẽ đổi ý!”

Cuối cùng Diệp Ninh cũng nhịn nữa, hỏi Cố Phong: “Sao khuyên thế?”

Cố Phong và Diệp Đống liếc , hai vô cùng ăn ý mà đồng thanh trả lời: “Đây là bí mật.”

Trên đường về nhà, Cố Phong hứa với Diệp Đống là sẽ cho Diệp Ninh những chuyện mất mặt mà từng ngày hôm nay.

Lần đến lượt Diệp Ninh dở dở , hai bọn họ cũng bí mật hả?

mà cho dù quá trình như thế nào thì kết quả cũng là thứ mà cô nhất.

“Vậy chị hỏi nữa. Nếu em quyết định, chúng nhanh chóng lên kế hoạch về nhà thôi, khi dàn xếp gia đình thỏa , em về theo thầy Lý học tập.”

Diệp Ninh tính toán xong hết từ lâu, mượn cơ hội cô cũng về nhà thăm cha luôn.

Diệp Đống gật đầu như giã gạo, vô cùng nhiệt tình.

mà Cố Phong lộ vẻ mặt nghiêm túc: “Tiểu Ninh, chuyện với em.”

Diệp Ninh thấy vẻ mặt của , ý thức gì đó, đột nhiên trở nên căng thẳng: “Sao thế?”

Cố Phong cũng ngay, Diệp Đống lập tức ngầm hiểu, mượn cớ nhà vệ sinh.

“Sáng nay lúc gọi điện thoại cho đoàn trưởng thì sắp tới quân bộ sẽ tiến hành một buổi diễn luyện quân sự cực kỳ quan trọng, Anh trễ nải khá nhiều thời gian , ý của đoàn trưởng là nếu trạng thái của cho phép thì thể khôi phục công việc .”

Cố Phong Diệp Ninh để hai bọn họ cùng về quê thăm , nhưng mà ước thể thực hiện .

Quả nhiên Diệp Ninh ngơ ngẩn, hề chuẩn tâm lý cho việc hai nhanh chóng chia xa nhanh như thế.

“Chỉ chờ thêm mấy ngày thôi cũng ?”

Cố Phong vô cùng bất đắc dĩ và xin .

Giọng của Diệp Ninh vẻ vô cùng áp lực: “Chừng nào thì về?”

Cố Phong : “Trễ nhất là ngày mốt.”

Diệp Ninh nỡ chia xa với , hơn nữa càng lo lắng cho cơ thể của .

mà bác sĩ cơ thể của vẫn khôi phục, thể quá vất vả.”

Cố Phong nhẹ giọng hứa hẹn: “Anh sẽ để ý.”

Trong lòng Diệp Ninh căng thẳng, trong lòng rõ một khi về bộ đội, chắc chắn sẽ thể để ý quá nhiều đến sức khỏe của bản .

mà cô càng rõ, lẽ cô sẽ cản , cũng thể cản .

 

 

 

 

 

Loading...