Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 587

Cập nhật lúc: 2025-12-17 17:28:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Đi ăn cơm ?”

Cố Phong Diệp Đống đang bậc thang vô cùng suy sút, kê “đơn thuốc” nặng .

Diệp Đống rõ ràng là kích thích, sắc mặt cực kỳ khó coi, mắt điếc tai ngơ với những lời .

Cố Phong dùng bàn tay to đặt lên vai hỏi: “Sao nào, mới thôi chịu nổi hả?”

Hai mắt Diệp Đống đỏ bừng, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt, ước gì thể tìm một cái lỗ để chui .

“Anh rể, cố ý đúng ?”

Làm tự nhận rõ bản , cần mơ mộng hão huyền nữa.

Cố Phong cũng phủ nhận: “Em trở thành giống như chị của em, chỉ là để em thể nghiệm thôi. Em chỉ thấy sự thành công hiện tại của chị em, thấy năng khiếu và sự trả giá của chị em.”

“Cho nên em thể siêu nổi tiếng .” Diệp Đống thật sự đau lòng: “Em ham hư vinh, chỉ cần nghĩ đến chuyện em thể nổi tiếng giống như chị của em, em cũng là con trai của cha mà. mà sự thật chứng minh, em thật sự là một tên vô dụng.”

Cố Phong tăng thêm âm lương: “Không chỉ trở thành siêu nổi tiếng thì mới trở nên nổi bật , hơn nữa nghĩ thứ cha và Khổng Giai thấy cũng như thế.”

Diệp Đống cúi đầu rầu rĩ, nghĩ chứ?

“Em thật sự học nghề mộc thợ xây, mấy chuyện chẳng chút tương lai nào hết.”

Cố Phong cũng tiếp tục phản bác lời , mà kéo từ bậc thang lên.

“Đi thôi.”

“Em ăn cơm.”

Lòng tự trọng và lòng tự tin của Diệp Đống đều đả kích triệt để.

Cố Phong ở phía dẫn đường, cũng chỉ mệt mỏi ủ rũ đuổi kịp.

Xưởng sản xuất điện ảnh.

Thường Hậu Phát thu âm ca khúc khá thuận lợi.

Ánh mắt chọn của Ngô Á Thu tuyệt đối là độc nhất vô nhị, giọng hát của Thường Hậu Phát cực kỳ thích hợp để biểu diễn ca khúc theo phog cách võ hiệp.

Ông mở miệng lập tức cảm giác như đang đắm chìm bên trong giang hồ.

Hơn nữa ca khúc do Diệp Ninh sáng tác thật sự quá xuất sắc, cường cường kết hợp, hiệu quả nó bày thậm chí còn vượt xa sự chờ mong của Ngô Á Thu và Trương Quốc Trụ.

Đến cả Diệp Ninh cũng chỉ kinh ngạc than thở mà thôi.

dự cảm, bài hát chắc chắn sẽ cuồn lên một làn sóng phong cách võ hiệp.

Thường Hậu Phát hát cũng vô cùng sung sướng, tuy rằng hơn hai năm từng ca hát, nhưng mà thực lực vẫn cứ hề suy giảm chút nào.

Biểu diễn bài hát thật sự là vô cùng lưu loát thành thạo.

Thuận lợi đến mức gần như chỉ mất nửa ngày thu âm ca khúc thành công.

“Ông Thường, ông vất vả !”

Từ đầu đến cuối Ngô Á Thu đều hưng phấn đến mức khóe miệng từng rơi xuống nào.

Thường Hậu Phát cũng chút thèm: “Vất vả gì chứ, lâu lắm cảm thấy vui vẻ như bây giờ.”

Nói đến đây ông còn cố ý về phía Diệp Ninh: “Biên kịch Diệp, ca khúc mà cô sáng tác thật sự !”

Diệp Ninh nhận ông thật sự thích bài hát , thể tiền bối khen ngợi, cô đương nhiên cũng càng vui vẻ.

“Cảm ơn ông Thường khích lệ.”

Lúc Thường Hậu Phát cực kỳ coi trọng và yêu thích Diệp Ninh, xem cô như một hậu bối.

“Không ngờ mới yên lặng hơn hai năm, giới ca hát xuất hiện một tài giỏi xuất sắc như thế, tương lai thể đoán !”

Ông đột nhiên chờ mong đến lúc điện ảnh công chiếu, cô gái tuổi còn nhỏ mà còn thể sáng tác một ca khúc chiều sâu như thế, thật sự cũng cho chút tò mò về kịch bản do cô sáng tác.

Ngô Á Thu và Trương Quốc Trụ liếc , thấy kết quả cũng chẳng gì kinh ngạc cả.

Chỉ cần là từng tiếp xúc với Diệp Ninh, chắc chắn đều sẽ thực lực và tài hoa của cô thuyết phúc.

 

 

 

Mộng Vân Thường

Ngô Á Thu cứ nằng nặc mời, cuối cùng bốn bọn họ còn cùng ăn cơm.

Bầu khí bàn cơm vô cùng hòa thuận, Thường Hậu Phát trò chuyện vui vẻ với Diệp Ninh, thậm chí còn cảm giác tiếc nuối vì gặp quá trễ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-587.html.]

Sau khi Diệp Ninh cũng phát hành băng từ riêng, hơn nữa thành tích tiêu thụ còn vô cùng cao, Thường Hậu Phát càng hiểu sâu hơn về cô.

Có thể sáng tác thể ca hát, vẫn là biên kịch hợp tác với Ngô Á Thu, điểm bắt đầu của cô gái là vạch đích của nhiều .

Bên phía Diệp Ninh vô cùng thuận lợi, Cố Phong và Diệp Đống chỉ ăn cơm trưa đơn giản, đó Diệp Đống lập tức đòi về nhà.

“Còn đến một nơi nữa.”

“Em chỗ nào hết.”

Diệp Đống cảm thấy Cố Phong chắc chắn dẫn đến mấy nơi tiếp tục đả kích lòng tin của , cho nên cực kỳ kháng cự .

Cố Phong cũng sẽ chiều theo ý , tiện tay gọi một chiếc taxi, đó kéo trong.

Diệp Đống phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, tâm trạng càng thêm trầm trọng nặng nề.

Cũng chỉ đến mười phút, xe dừng .

Diệp Đống mặt tiền khí phái ở mặt, sửng sốt.

Từ khi kinh thành đến bây giờ, ấn tượng sâu sắc nhất chính là nơi cái gì cũng đều lớn.

Cửa hàng lớn, nhà lầu lớn, tiệm cơm lớn, khách sạn của lớn.

Tất cả thứ bên trong những nơi rộng lớn đều lộ vẻ khí phái, giống như trung tâm bán đồ nội thất ở mặt .

Chỉ là ngang qua cũng sẽ cho cảm giác mấy thứ ở bên trong đều giá cả xa xỉ, tuyệt đối nơi mà thường thể mua sắm nổi.

“Anh rể, định mua đồ nội thất hả?”

Nhìn nơi hình như liên quan gì đến , cũng lên tình thần một chút.

Cố Phong trả lời : “Anh đến gặp một bạn.”

Diệp Đống mở miệng hỏi ngay: “Anh còn bạn bè ở kinh thành nữa hả?”

Cố Phong dùng hành động để thế cho câu trả lời, sải bước trong.

Diệp Đống nhanh chóng đuổi kịp, chờ đến khi trung tâm bán đồ nội thất , cảm thấy chỉ hai con mắt thôi đủ xài gì hết.

Khu vực chắc rộng hơn một nghìn mét vuông, trưng bày đủ loại đồ nội thất các kiểu dáng khác .

Có một vài thứ, thậm chí còn nó là cái gì.

Cố Phong cũng sốt ruột, chỉ thong thả ung dung dạo.

Diệp Đống một bộ ghế dựa bằng gỗ đặc ở cách đó xa hấp dẫn lực chú ý, thủ công điêu khắc tinh tế nhịn phát tiếng cảm thán.

“Anh rể, coi là ai thì mới thể cái ghế chứ?”

Cậu cẩn thận vuốt ve.

Đợi đến khi ánh mắt về phía bảng giới thiệu và giá cả của sản phẩm, tam quan của đều điên đảo.

“Một, mười, trăm, ngàn... mười... mười ngàn?! Cái ghế hơn một vạn hả?!”

Bởi vì quá khiếp sợ, đầu lưỡi cũng còn linh hoạt nữa, càng dám tiếp tục vuốt ve ghế, giống như chạm nó sẽ phỏng tay .

“Đây chẳng là đang ăn cướp ?”

Một vạn đồng, ở trong thôn cũng đủ để xây một căn nhà lầu hai tầng .

“Đồng chí , thế là đúng . Bộ ghế của chúng là dùng nguyên vật liệu gỗ đỉnh cấp, chỉ riêng việc thiết kế kiểu dáng cũng mất gần một tháng đồng hồ, càng miễn bàn đến việc các thợ mộc thuần thủ công điêu khắc gần hai tháng, một vạn đồng chắc chắn phù hợp với giá trị của chính nó.”

Một đàn ông trung niên đến bên cạnh Cố Phong và Diệp Đống.

Diệp Đống quan sát cách ăn mặc và khí chất của đàn ông ông , ngay ông là một phận.

Lại nghĩ đến câu mới lúc nãy, theo bản năng nhích phía Cố Phong trốn tránh.

Người chắc chắn là phụ trách của trung tâm bán đồ nội thất , những lời như thế, khi nào trực tiếp cho hai cái bạt tay ?

Bình thường ở trong thôn diễu võ dương oai, đ.á.n.h cãi lộn đều chẳng là cái gì.

mà chờ đến khi đến một nơi như kinh thành, tất cả đều là chọc nổi.

Cố Phong cũng đang quan sát mới đến, mãi đến khi đối phương nhận , chủ động vươn tay .

“Anh là đồng chí Cố Phong đúng ? là Quách Thiên Bạc, ông chủ của trung tâm nội thất .”

 

 

 

 

 

Loading...