Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 586
Cập nhật lúc: 2025-12-17 17:28:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng dương cầm chói tai từ trong cửa hàng nhạc cụ truyền , cho qua đường đều vội vàng tránh xa.
Âm thanh khó như thế chỉ giống âm nhạc, rõ ràng chính là một đống tạp âm.
Mà Cố Phong thì ở bên trong lắng suốt hai tiếng đồng hồ.
Màng nhĩ của sắp sửa lủng luôn , cố gắng chịu đựng rời , đây là sự ủng hộ lớn nhất thể đưa cho Diệp Đống.
Cuối cùng âm thanh cũng dừng .
Diệp Đống lộ vẻ mặt đưa đám từ bên trong .
Ông chủ theo sát phía , biểu cảm mặt thể dùng từ tệ để hình dung nữa .
Nếu Cố Phong cho nhiều tiền, ông đuổi Diệp Đống ngoài từ lâu .
Cố Phong đầu tiên là thoáng qua đồng hồ, đó mới nghiêm trang : “Sao em luyện tập tiếp ? Hiện tại còn đến mười một giờ nữa đó.”
Diệp Đống ho khan vài tiếng, khẽ vung vẩy cánh tay tê dại và ngón tay đang rút gân của .
“Không luyện nữa.”
Cậu hậm hực ba chữ.
Cố Phong miễn cưỡng đè khóe miệng xuống, im lặng về phía ông chủ.
Ông chủ cho một ánh mắt khẳng định.
“Anh rể, chúng thôi.” Diệp Đống còn vẻ hưng phấn như lúc mới , ước gì thể nhanh chóng rời .
Cố Phong thong thả ung dung ngoài.
Chờ đến khi cách cửa hàng nhạc cụ thật xa , Diệp Đống mới chút chột về phía Cố Phong.
“Anh rể, em cảm thấy em phù hợp với việc đàn đàn dương cầm.”
Cố Phong ủng hộ : “Sao như thế chứ? Em là em trai ruột của Tiểu Ninh, Tiểu Ninh thể đàn như thế, chỉ cần em nghiêm túc học tập đương nhiên cũng sẽ kém .”
Diệp Đống cảm thấy lời quá quen tai, hình như là do chính , mặt đau .
“Chị của em là con gái, ngón tay của em đương nhiên sẽ linh hoạt bằng chị , cho dù luyện tập thì cũng uổng công mà thôi.”
Cậu xem mấy cái bản nhạc chẳng khác nào như đang xem quỷ vẽ bùa.
Ngồi ở chỗ giơ cao cánh tay, ngón tay còn liên tục đàn, mệt là một chuyện, quan trọng nhất là chẳng hiểu cái gì hết.
Đối với mà , hai tiếng đồng hồ lúc nãy còn dài dòng hơn một năm nhiều.
“Cho nên em học đàn dương cầm nữa ?” Cố Phong xác nhận với .
Diệp Đống vô cùng kiên định gật đầu: “Không học.”
Cố Phong cố nén ý , an ủi: “Tuy rằng học đàn dương cầm, nhưng em cũng đừng quá nản lòng. Không em còn thể học ca hát ? Ca hát đơn giản, chỉ cần mở miệng hát là .”
Diệp Đống lên tinh thần : “Anh rể đúng lắm, chị của em hát còn dở hơn em nữa đó. Chị đột nhiên hát, mà cơ sở ca hát của em vốn dĩ hơn chị nhiều!”
“Vậy . Vậy chúng tìm một nơi khác, thử một ha?” Cố Phong nghi vấn lòng tin của .
Diệp Đống lập tức kích động, bóng ma lúc nãy lập tức biến mất sạch sẽ: “Đi thế ?”
Cố Phong chỉ một câu: “Đi theo .”
Diệp Đống thật sự ngờ rằng, Cố Phong dẫn đến một cây cầu vượt.
Bình thường khu vực cầu vượt náo nhiệt, bởi vì sẽ nhiều nghệ sĩ dân gian đến chỗ biểu diễn.
“Anh rể, dẫn em đến chỗ chơi thế?”
Cố Phong trả lời, cho một ánh mắt đầy thâm ý.
Anh một chỗ vắng , để Diệp Đống đó chờ đợi, đó mới về phía đang diễn hài độc thoại ở cách đó xa.
Diệp Đống cảm thấy chút hiếm lạ, cũng đoán rốt cuộc Cố Phong cái gì?
Không bao lâu tiểu phẩm hài độc thoại kết thúc, Cố Phong đến mặt , thấp giọng chuyện với .
Một lúc vẫy tay với Diệp Đống.
Diệp Đống khó hiểu chen trong đám đông, đến mặt Cố Phong.
“Tiểu Đống, chuyện với , thể tạm thời cho em mượn khu vực biểu diễn . Không em ca hát , đây hát .”
Lời Cố Phong trái tim Diệp Đống run rẩy, lập tức trở nên căng thẳng.
“Hiện, hiện tại đó hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-586.html.]
Cậu đám đông nhộn nhịp ở xung quanh, hồi hộp đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Cố Phong khẳng định : “ . Nơi micro và thiết , cũng xem, em thể biểu diễn .”
Cơ bắp mặt Diệp Đống run rẩy, theo bản năng kháng cự.
“Chuyện lắm thì ? Em còn chuẩn cái...”
“Chuẩn cái gì chứ, chỉ là ca hát thôi mà. Em cứ chọn một bài hát mà em thuộc nhất, cứ đó hát là . Tuyệt đối thành vấn đề.” Cố Phong cổ vũ cho .
Diệp Đống lắc đầu như trống bỏi, tạm thời đến chuyện hát , chỉ riêng chuyện mặt nhiều như thế, cũng thể mở miệng hát .
Cố Phong thấy do dự như thế, nhíu mày : “Đừng với là em dám đó nha? Không em giống như chị của em ? Lúc chị em lên sân khấu biểu diễn thì còn nhiều xem hơn bây giờ, sân khấu biểu diễn cũng trang trọng hơn bây giờ nhiều.”
“Em...” Diệp Đống mắc nghẹn, đúng là thật sự dám, nhưng cũng ngại dám .
“Đồng chí, thật cũng khó khăn như nghĩ . Cậu hát đúng ? Cứ nhắm mắt hát là !” Người đàn ông diễn kịch độc thoại lúc nãy bụng chỉ chiêu cho .
Cố Phong vỗ vai của : “Nếu đến cả như thế mà em còn , thể thuyết phục chị của em đây? Nếu thì em cũng chỉ thể bỏ cuộc mà thôi.”
Diệp Đống đến bỏ cuộc, lập tức cam lòng.
Cậu thể đàn dương cầm , hiện tại nếu đến cả ca hát cũng , thể siêu đây?
“Được, em hát!”
Còn là ca hát , hát xong cũng thiếu miếng thịt nào.
Mấy đến xem , cứ việc coi bọn họ thành khí là !
Tiếng hò hét trong lòng nhỏ, nhưng mà chờ đến khi ở micro, sự xây dựng tâm lý đều sụp đổ .
Từng gương mặt xa lạ , từng bóng dáng đang ở đằng , đó là khí, rõ ràng là hồng thủy mãnh thú thì .
Cố Phong bình tĩnh ở bên cạnh, căng thẳng đến mức run bần bật, cảm thấy kinh ngạc chút nào.
Một giây.
Năm giây.
Mười giây.
Theo thời gian trôi , Diệp Đống phát bất cứ âm thanh nào.
Người ở xung quanh cũng dần dần mất kiên nhẫn, bắt đầu ồn ào.
“Rốt cuộc thì hát ? Không hát thì xuống !”
“Đi xuống! Đi xuống!”
Có lên tiếng , những khác cũng đều bắt đầu kêu to theo.
Trên mặt Diệp Đống đầy mồ hôi, thở cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
Mộng Vân Thường
“, , thể hát...”
Cậu lắp bắp cãi , cuối cùng cũng c.ắ.n răng mở miệng .
Nhìn thấy thật sự bắt đầu hát, Cố Phong cũng chút kinh ngạc, thậm chí còn một chút kỳ vọng.
Nếu thằng nhóc thật sự ca hát tệ như những gì thì đúng là cũng thể để Diệp Ninh bồi dưỡng một chút.
mà ý tưởng cũng chỉ duy trì hai giây, tiếng ca khác thường, giống như ma âm xuyên lỗ tai của Diệp Đống phá nát.
Rõ ràng lời bài hát vẫn quen thuộc, nhưng mà rốt cuộc đang hát bài nào?
Cậu hát năm câu, nhưng một chữ nào hát đúng giai điệu cả.
Cơ bắp khóe miệng của Cố Phong run rẩy kịch liệt, yên lặng che kín mặt , sợ khác nhận hai bọn họ là chung với .
Khó .
Cực kỳ khó .
Anh thề, cả đời bao giờ tiếng hát khó như thế.
Vậy mà lúc thằng ranh còn cam đoan với là cơ sở của hơn Diệp Ninh, dám thế chứ?
Phản ứng của những xung quanh còn kịch liệt hơn Cố Phong nhiều, bịt chặt lỗ tai, ầm lên, xoa tay chuẩn đ.á.n.h cho Diệp Đống một trận.
Khung cảnh cực kỳ hỗn loạn đồ sộ!