Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 557
Cập nhật lúc: 2025-12-17 17:26:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc Diệp Ninh đang chống nạng, chút hoang mang phòng bệnh của Cố Phong.
Trải qua hơn mười ngày, cơ thể của Cố Phong cũng đang dần dần khôi phục với tốc độ vô cùng đáng sợ.
Vết thương mặt kết vảy , còn cần băng bó nữa.
Nội tạng ngoại trừ b.o.m xung kích xong thể các động tác quá kịch liệt thì cũng thể hoạt động đơn giản .
Nhìn thấy Diệp Ninh , Cố Phong buông quyển sách trong tay xuống.
“Người của nhà xuất bản ?”
Diệp Ninh lập tức đến bên cạnh giường bệnh, xuống.
“Mới .”
“Em ăn trái cây ?” Cố Phong chủ động hỏi, cũng hỏi thăm quá nhiều về chuyện công việc của cô.
Bởi vì rõ năng lực của Diệp Ninh, cũng cần một ngoài nghề là nhúng tay .
Diệp Ninh lướt qua đĩa trái cây ở bên cạnh.
“Ăn quýt .”
Cố Phong tiện tay cầm lấy một quả quýt bắt đầu lột vỏ.
Diệp Ninh chằm chằm chớp mắt, đó vô cùng tự nhiên mở miệng .
Cố Phong nhét quả quýt trong miệng của cô.
Diệp Ninh nhíu mày: “Không ngọt. Anh nếm thử .”
Cố Phong cảm thấy quýt thể nào ngọt , bởi vì bọn họ ăn vài trái , trái nào cũng đều ngọt, nhưng vẫn cứ lời bẻ một múi bỏ trong miệng của .
Nước sốt ngọt ngào lập tức tràn ngập đầu lưỡi.
“Lại lừa nữa.”
Diệp Ninh “ ha hả”: “Em cho ăn nhiều thêm một chút trái cây, bổ sung vitamin.”
Cố Phong cưng chiều cô: “Chừng nào thì em xuất viện?”
Diệp Ninh khó chịu bĩu môi: “Anh em xuất viện nhanh như thế ? Không lẽ ở riêng với ai hả?”
Cố Phong thật đúng là dở dở : “Em ai là ai chứ?”
Diệp Ninh nâng mặt của lên, để đối diện với cô.
“Đương nhiên là cái vẫn luôn bám dính lấy chịu rời đó.”
Trong mười ngày qua, cho dù Ngô Hàm Nhu bọn họ quyết định bắt đầu nữa , nhưng cô vẫn hề đổi suy nghĩ và cách của .
Chẳng qua Cố Phong vẫn luôn giữ vững thái độ lạnh nhạt với Ngô Hàm Nhu, cô khó mà lui.
Hiện tại Diệp Ninh mà còn chủ động trêu chọc, điều Cố Phong cực kỳ bất đắc dĩ.
Rõ ràng cô thể trực tiếp bảo Ngô Hàm Nhu rời , mỗi ngày cũng đều sẽ bớt phiền phức hơn nhiều, nhưng mà cô chịu như thế.
“Không đùa nữa. Tiểu Ninh, em thể cho , rốt cuộc em nghĩ như thế nào về Ngô Hàm Nhu ?”
Cho dù là kiểm tra thì cũng nên kết thúc đúng ?
Diệp Ninh vô cùng nghiêm túc : “Em nghĩ như thế nào quan trọng, quan trọng chính là nghĩ như thế nào. Anh hiểu cô , chỉ cần cô chủ động bỏ cuộc thì cho dù em bảo cô rời cũng chẳng tác dụng gì .”
Cố Phong mà nhíu chặt mày, hình như chọc đến phiền phức lớn thì ?!
“Cũng vì cô cứ khăng khăng một mực với như thế chứ.” Diệp Ninh cố ý thở dài.
Tuy rằng thái độ của cô trông đàng hoàng cho lắm, nhưng thật cô cũng ít nhất nguyên nhân thì mới thể giải quyết tận gốc rễ .
Cố Phong thì càng rõ ràng lắm, chắc thể là bởi vì lúc ở trong rừng giúp đỡ cô nhỉ?
mà giúp cô cũng là .
Diệp Ninh thấy Cố Phong bắt đầu chìm trong suy nghĩ, híp mắt .
“Cho nên và cô còn chuyện gì giấu em ?”
Cố Phong lập tức hồn : “Không .”
Hiện tại để cho bất cứ nào ảnh hưởng đến tình cảm của hai bọn họ.
Diệp Ninh nhíu mày, nhẹ giọng nỉ non: “Vậy thì chuyện đúng là lạ thật.”
Đối với con Ngô Hàm Nhu, từ đầu đến cuối cô vẫn thể nào hiểu rõ .
Phong cách việc, các suy nghĩ của Ngô Hàm Nhu giống như bình thường chút nào.
Cố Phong cũng đang động não, nếu tạm thời thể quăng Ngô Hàm Nhu , thì nhất định giữ cách với cô hơn mới .
Chờ đến khi xuất viện, cho dù Ngô Hàm Nhu tiếp tục dây dưa nữa thì cũng sẽ tìm cơ hội thích hợp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-557.html.]
“Anh Cố, đây là canh gà do chính hầm, nếm thử xem như thế nào?”
Buổi trưa, Ngô Hàm Nhu xách theo hộp giữ ấm phòng bệnh của Cố Phong.
Cô giống như để ý đến sự tồn tại của Diệp Ninh, chỉ lo tự chuyện với Cố Phong.
Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh cô mở hộp giữ ấm.
Mùi thơm canh gà lập tức lan tỏa khắp phòng bệnh.
Cố Phong dùng ánh mắt cầu cứu về phía Diệp Ninh.
Diệp Ninh thì cứ nhàn nhã như một ngoài cuộc.
Cố Phong chỉ đành bất đắc dĩ tự tìm lý do, từ chối : “ ăn .”
Ngô Hàm Nhu đầu tiên là sửng sốt, đó ngay: “Vậy chỉ ăn canh thôi, ăn thịt gà. Khó khăn lắm mới thể mua gà đen để hầm canh, hơn nữa còn cố ý bỏ thêm ít t.h.u.ố.c Đông Y bổ dưỡng trong nồi, cũng chỗ đối với cơ thể của .”
Cô săn sóc đưa nước canh mới múc đến mặt Cố Phong.
Cố Phong thấy mu bàn tay của cánh tay đang vươn của cô một vết phỏng vô cùng rõ ràng.
Nếu thấy thì cũng thể hỏi .
“Cô thương ?”
Ngô Hàm Nhu vẻ nhẹ nhàng : “Lúc nấu ăn thành thạo lắm, cho nên mới phỏng một chút, nhưng mà xử lý vết thương , cần lo lắng.”
“...”
Cố Phong còn cũng lo lắng, mà cảm thấy cô thật sự cần thiết mấy chuyện cho .
“Anh Cố, tranh thủ lúc còn nóng uống .”
Ngô Hàm Nhu vô cùng tự nhiên chuẩn đút cho .
Cố Phong kháng cự, quyết đoán cầm lấy chén canh .
“Để tự ăn .”
Anh thể hoạt động đơn giản .
Ngô Hàm Nhu ở nơi đó, chằm chằm chớp mắt.
Cố Phong vẫn luôn dùng khóe mắt để ý đến phản ứng của Diệp Ninh, chén canh gà uống mà cứ cảm giác mắc nghẹn ở cổ họng.
Cố tình Ngô Hàm Nhu còn lộ vẻ mặt chờ mong hỏi: “Có ngon ?”
Cố Phong cũng trả lời ngay, mà buông chén canh xuống, đó mới nghiêm túc với Ngô Hàm Nhu: “Đồng chí Ngô Hàm Nhu, cảm ơn cô vì chăm sóc trong mấy ngày qua, hiện tại khôi phục khỏe , cô cần lãng phí thời gian với nữa.”
Anh cảm thấy như thế bày tỏ ý tưởng của quá rõ ràng .
Vẻ mặt của Ngô Hàm Nhu cương cứng trong chớp mắt, đó cuối cùng mới về phía Diệp Ninh.
“Diệp Ninh, cô cũng nếm thử tay nghề của .”
“Còn phần của nữa hả?” Diệp Ninh nửa đùa nửa nghiêm túc trêu chọc.
Ngô Hàm Nhu múc một chén nữa : “ vốn dĩ phần của hai mà.”
“ cảm thấy chắc chắn là hưởng ké phúc của Cố Phong.” Giọng điệu của Diệp Ninh vô cùng khẳng định.
Ngô Hàm Nhu cũng gì nữa, giống như cô những gì Cố Phong mới lúc nãy.
Hai cô gái chuyện với , ngược lập tức trở thành ngoài cuộc.
“Ngon đấy. Không ngờ cô còn tay nghề nữa, nếu ai cưới cô, đúng là quá phúc .” Diệp Ninh ăn canh gà xong, thật sự cảm thấy như thế.
Ngô Hàm Nhu liếc mắt đưa tình về phía Cố Phong.
Diệp Ninh thì theo tầm mắt của cô .
Cố Phong chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
Diệp Ninh ngoài nhưng trong tiếp tục trêu chọc: “ mà em thì tay nghề như thế, chỉ thể thiệt thòi ăn mấy thứ em mà thôi.”
Cố Phong đổ mồ hôi lạnh ròng ròng: “Không gì tủi cả, đồng ý ăn cơm em cả đời. Nếu em nấu ăn thì sẽ nấu ăn cả đời cho em.”
Diệp Ninh .
Ngô Hàm Nhu rũ mắt xuống, yên lặng cất phần canh gà còn sót .
Mấy ngày nay cô quá quen thuộc với cảnh ve vãn đ.á.n.h yêu giữa Diệp Ninh và Cố Phong .
Cô cũng thật sự thích Cố Phong, cho nên cho dù thấy mấy thứ thì cũng cảm thấy đau lòng khổ sở gì hết.
Mộng Vân Thường
Cứ việc trực tiếp coi như thấy là , sẽ ảnh hưởng đến quyết định theo đuổi Cố Phong của cô .