Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 547

Cập nhật lúc: 2025-12-17 17:25:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ting ting ting!

Một chiếc xe đậu ở ven đường liên tục ấn kèn.

Ngay từ đầu Diệp Đống cũng để ý đến, dù cũng đang lối bộ vô cùng đúng luật.

Chỉ là tiếng kèn vẫn cứ vang lên ngừng, cũng nhịn sang.

Cửa sổ xe hạ xuống, bên trong xe lộ một gương mặt mà Diệp Đống quen .

“Cậu đó?”

Mục Văn Hạo xuất hiện ở bên trong xe, chủ động dò hỏi.

Ánh mắt của Diệp Đống chiếc xe mà lái hấp dẫn, xe là ngay nó giá trị cực kỳ xa xỉ.

“Anh Mục, hết, chỉ là tùy tiện dạo mà thôi.”

“Lên xe .” Mục Văn Hạo gọi .

Diệp Đống ngẩn , đó nghĩ đến lời Diệp Ninh dặn dò lúc , xua tay.

“Không cần, lát nữa còn về bệnh viện nữa.”

“Sẽ ảnh hưởng đến việc về chăm sóc chị của , lên xe .” Mục Văn Hạo vẫn kiên quyết bảo lên xe.

Diệp Đống do dự vài giây, dám đắc tội , chỉ thể mở cửa xe , .

Hơn nữa thật sự cũng chút tò mò, Mục Văn Hạo gọi lên xe là vì cái gì.

Sau khi lên xe, đảo mắt tới lui, quan sát tất cả thứ trong xe, gương mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc cảm thán.

“Đây là đầu tiên một chiếc xe xịn như thế đó.”

Mục Văn Hạo hỏi: “Cậu lái xe ?”

Diệp Đống lắc đầu, nhưng mà lập tức : “ lái máy kéo trong thôn.”

“Cũng tương tự như thôi.” Mục Văn Hạo cho một câu trả lời khẳng định, câu tiếp theo suýt chút nữa Diệp Đống kinh ngạc đến rớt cằm.

“Nếu thích xe, tặng chiếc cho .”

Diệp Đống trợn mắt há hốc mồm, nhận, thử tát cho một phát, xem xem đang .

“Anh Mục, cách đùa thật đó.”

Bọn họ vốn dĩ chẳng quen , trừ phi đầu óc của tỉnh táo, nếu sẽ thuận miệng tặng cho khác một chiếc xe đắt đỏ như thế .

Mục Văn Hạo vẫn hề đổi ý: “Chỉ là công cụ bộ mà thôi, chẳng tính là cái gì.”

Diệp Đống nhanh chóng tỉnh táo trở , tuy rằng tham tiền, nhưng cũng vô công bất thụ lộc, nhất là Diệp Ninh còn từng nhắc nhở .

cần .”

“Cậu cảm thấy ngại hả? Thật cần khách sáo với . mà cho dù tặng cho thì cũng thể bảo chị của mua cho một chiếc. Dựa theo năng lực kinh tế hiện tại của chị , cả nhà dọn đến kinh thành sống cũng chỉ cần một tiếng là .”

Mục Văn Hạo vô cùng tùy ý trò chuyện.

“Chị của ghê gớm đến thế ?” Diệp Đống mở to hai mắt, thật sự chút kinh ngạc.

Tuy rằng mấy ngày qua cũng chấp nhận sự thật rằng Diệp Ninh lợi hại, nhưng Mục Văn Hạo như thế, vẫn cảm thấy chút thái quá .

Hình như phản ứng của chọc Mục Văn Hạo, nhẹ nhàng : “Xem quá hiểu về chị của , chỉ thể cho một chuyện, hiện tại chị của còn lợi hại hơn những gì tưởng tượng nhiều.”

Diệp Đống bắt đầu suy nghĩ sâu xa, chờ vài giây mới đè nén kích động trong lòng xuống : “Chị của cho dù chị lợi hại như thế nào thì cũng là của . Với cũng khá hài lòng với cuộc sống hiện tại của .”

Cậu bao nhiêu khả năng, nếu chỉ nghĩ đến chuyện dựa dẫm chị gái, chỉ e là .

thì cực kỳ hiểu tính cách của chị .

Mục Văn Hạo lộ nụ cao thâm khó đoán : “Cậu còn trẻ, chí khí là .”

Được đến khích lệ, Diệp Đống vui vẻ c.h.ế.t, thậm chí còn thẳng hơn nhiều.

Cậu đương nhiên thể chị của mất mặt !

“Hiện tại chúng đây?”

“Đi dạo đường cái gì thú vị chứ, dẫn xem kinh thành phồn hoa đích thực!” Mục Văn Hạo mới xong, tốc độ xe cũng tăng vọt lên nhiều.

Diệp Đống hưng phấn thấp thỏm và chờ mong.

Còn những lời Diệp Ninh dặn dò , trong tốc độ xe chạy như bay, chúng nó quăng đầu từ lâu .

 

 

 

Buổi chiều, cuối cùng Cố Phong cũng tỉnh ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-547.html.]

Thứ đầu tiên ập trong mắt chính là nụ của Diệp Ninh.

“Chào buổi sáng.”

Diệp Ninh cố ý chào hỏi với như thế.

Tuy rằng Cố Phong ngủ lâu ngu ngốc, nhưng cũng hiện tại cũng còn sớm nữa .

“Mấy giờ ?”

Diệp Ninh nghịch ngợm : “Chắc ba bốn giờ .”

Cố Phong thật sự ngờ ngủ lâu như thế.

Diệp Ninh tiếp tục hỏi: “Tối hôm qua mất ngủ ?”

Cố Phong lúng túng ho khan : “Anh suy nghĩ một vài thứ, cho nên ngủ ngon.”

Diệp Ninh cũng nghi ngờ: “Sau buổi tối đừng tạo áp lực quá lớn cho bản nữa.”

Cố Phong chút chột gật đầu.

Mãi đến khi bên giường bệnh truyền đến tiếng của Ngô Hàm Nhu: “Anh Cố, uống nước ?”

Lúc Cố Phong mới để ý thấy cô cũng đang ở đây.

Mộng Vân Thường

Không đợi trả lời, Ngô Hàm Nhu tự ý cầm ly nước đưa đến bên miệng của .

Cố Phong cũng thể uống.

Đến lúc Diệp Ninh vốn dĩ cũng cảm giác đặc biệt gì, mãi đến khi Cố Phong uống nước xong, một giọt nước dừng khóe môi của , ngờ Ngô Hàm Nhu còn trực tiếp vươn tay lau cho .

Cố Phong hề đề phòng, cũng ngờ rằng cô sẽ như thế. Mãi đến đến khi khóe môi truyền đến cảm xúc ma sát, lập tức hoảng sợ, nhanh chóng xoay mặt .

Ánh mắt của Diệp Ninh khựng , đáy mắt lộ chut âm u, đó lập tức nghĩ đến mấy lời Diệp Đống từng nhắc nhở cô lúc .

Một giây , cho dù như thế nào thì cô cũng sẽ tin Ngô Hàm Nhu sẽ ý đồ gì đó với Cố Phong.

mà hành vi lúc nãy, đến cả bạn bè bình thường cũng đều sẽ thể .

Huống chi Ngô Hàm Nhu tính cách cực kỳ lạnh nhạt, chắc chắn sẽ hành vi quá mật với một đàn ông quá quen thuộc.

Bầu khí lập tức trở nên cực kỳ hổ.

Ngô Hàm Nhu giống như cảm thấy cái gì , buông ly nước xuống, tiếp tục quan tâm dò hỏi: “Anh Cố, cũng ngủ suốt một ngày , chắc cũng đói bụng đúng ? mua ít đồ ăn cho .”

Cố Phong bất an về phía Diệp Ninh, thật trong lòng cũng ngơ ngác.

Trên mặt Diệp Ninh bất cứ biểu cảm gì.

“Được , .” Cố Phong chọn một câu trả lời, chỉ vì nhanh chóng Ngô Hàm Nhu rời .

Cố tình Ngô Hàm Nhu cũng chịu ngoài ngay, mà lị bắt đầu liệt kê : “Bác sĩ trong thời gian gần đây nhất là nên ăn đồ ăn nhẹ thôi, thì ăn cải luộc , thêm một phần trứng gà mộc càn. Cháo thì ăn cháo gạo kê táo đỏ đơn giản thôi, cuối cùng kèm thêm một phần dưa muối bát bảo, ?”

Hiện tại Cố Phong tâm trạng nghiên cứu xem ăn cái gì, chỉ lo gương mặt càng lúc càng thêm âm u của Diệp Ninh.

“Được, cứ theo ý cô là .”

Anh nhanh chóng lệ một câu, suýt chút nữa mấy chữ mau lên mặt.

Ngô Hàm Nhu câu trả lời khẳng định, lúc mới chút hoang mang ngoài.

Trong phòng bệnh yên tĩnh trở , hơn nữa còn là yên lặng đến đáng sợ.

Cố Phong cảm thấy hình như nên giải thích gì đó, nhưng mà nên giải thích như thế nào?

Cuối cùng vẫn là Diệp Ninh lên tiếng : “Anh với Ngô Hàm Nhu như thế từ lúc nào ?”

“Tụi gì hết.” Cố Phong trả lời dứt khoát.

“Tụi ?” Diệp Ninh bực bội nhướng mày.

Cố Phong đổ mồ hôi lạnh ròng ròng: “Không tụi , là và cô quen thuộc gì cả.”

Đây thật sự là lời thật lòng!

Diệp Ninh cứ lo tự chuyện một : “Em cũng để ý, bắt đầu gọi Cố từ lúc nào thế.”

Chẳng lẽ thật sự tên Diệp Đống trúng ?

“Chỉ là một cái xưng hô thôi mà, chắc cũng là vì nghĩ đến tình cảm giữa em và cô đó.”

Trong lòng Cố Phong cũng khó chịu, nhất là khi nghĩ đến cảnh gặp Ngô Hàm Nhu trong rừng .

 

 

 

 

 

Loading...