Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 542

Cập nhật lúc: 2025-12-17 17:25:48
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đây là đầu tiên Ngô Hàm Nhu thấy Diệp Ninh mất kiểm soát như thế.

Diệp Đống thì từng thấy , nhưng mà đó cũng là lúc Diệp Ninh gả chồng.

Ánh mắt dại của Cố Phong dần dần trở nên trong sáng, đó trở nên dịu dàng như nước.

Anh thể phát âm thanh, cũng ngăn cản, chỉ để mặc cho Diệp Ninh phát tiết cảm xúc sợ hãi đè nén đáy lòng từ trong mấy ngày nay.

Không qua bao lâu , tiếng của Diệp Ninh cuối cùng cũng dừng , nâng tay lên che kín gương mặt đầy nước mắt, hai mắt rưng rưng .

“Em còn tưởng rằng sẽ bỏ em mà .”

Cố Phong đương nhiên bỏ cô mà mà cô ý gì, thể nỡ bỏ cô chứ.

Anh gian nan di chuyển cánh tay, lau nước mắt mặt của cô.

“Đừng .”

Mộng Vân Thường

Anh khẽ nhúc nhích khóe miệng, im lặng .

Diệp Ninh hít mũi : “Không .”

nghĩ đến nhiều cảnh khi tỉnh , chỉ bao giờ ngờ rằng sẽ t.h.ả.m như thế.

Mà những lời mà cô cho rằng vô cùng quan trọng, khi thấy thật sự tỉnh thì giống như tất cả đều vẻ quan trọng gì nữa.

“Anh mới tỉnh , cần nghỉ ngơi. Em sẽ ở chỗ cùng , ngủ thêm một chút nữa .”

Cô nhận trạng thái hiện tại của Cố Phong, là đang cố gắng chống đỡ.

Quả nhiên cô mới xong vài giây, Cố Phong chìm giấc ngủ say.

Trong ngoài bệnh viện đều nhiều chú ý, hiện tại khi tất cả tin Cố Phong tỉnh , ai nấy đều cảm thấy như trút gánh nặng, đồng thời cũng mừng cho Cố Phong và Diệp Ninh.

Bởi vì cơ thể của Cố Phong vẫn còn yếu, cho nên lãnh đạo quân khu thương lượng với bệnh viện xong, từ chối đại đa đến thăm bệnh.

Chờ đến khi Cố Phong tỉnh nữa thì là một ngày .

Vẫn cứ là buổi trưa, ánh nắng mặt trời vô cùng xinh .

“Anh tỉnh ?”

Gương mặt tươi của Diệp Ninh lập tức xuất hiện trong tầm mắt của .

Thần kinh căng thẳng của Cố Phong lập tức thả lỏng , cong khóe môi, cố gắng phát âm thanh.

“Anh... Ngủ... Bao lâu ?”

Diệp Ninh trả lời: “Không lâu, cũng chỉ mới một ngày thôi.”

Ánh mắt Cố Phong khẽ d.a.o động, chút bất an hỏi: “Em... Ở đây... Mãi ...”

Diệp Ninh đợi xong, cũng hiểu ý của .

“Không . Anh ngủ thì em cũng về phòng bệnh.”

Nghe cô như thế, Cố Phong mới yên tâm.

“Anh ít nước ?” Diệp Ninh hoạt động cũng tiện lắm, nhưng vẫn cứ kiên trì cầm lấy ly nước đặt ở đầu giường, đặt ở bên miệng .

Cố Phong cổ tay quấn băng gạc và phần chân bó thạch cao của cô.

“Em... thương...”

“Không việc gì, bác sĩ cứ chậm rãi tĩnh dưỡng là sẽ khỏe thôi.” Diệp Ninh nhẹ nhàng .

Cố Phong đương nhiên tin, đáy mắt tràn ngập vẻ lo lắng và đau lòng: “Thật... ?”

Diệp Ninh vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Nếu thì chúng thi đấu với , xem xem ai sẽ khôi phục càng nhanh hơn, ? Nếu như thắng em, em sẽ khen thưởng cho .”

Cố Phong giật giật khóe miệng, . Anh con nít, cần khen thưởng gì chứ?

mà hình như Diệp Ninh hứng thú, phối hợp : “Được.”

Diệp Ninh tươi rói, đang định tiếp tục gì đó thì Diệp Đống kêu la inh ỏi từ bên ngoài .

“Anh rể, tụi em sợ c.h.ế.t luôn đó! Anh , trong mấy ngày hôn mê, chị của em lo lắng đến sắp điên !”

Cậu vô cùng thái quá, Diệp Ninh thèm ngắt lời .

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-542.html.]

 

“Anh rể, cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu ? Anh đừng cố chịu đựng, nhất định đó!”

Diệp Đống Cố Phong thương , thật sự chút lo lắng cho hạnh phúc cả đời của Diệp Ninh.

“Anh... khỏe...” Cố Phong .

“Đã như thế mà còn khỏe hả! Anh rể, cứu mạng của chị em, việc gì cần dùng đến Diệp Đống của em thì cứ việc . Lên núi đao, xuống biển lửa, tất cả đều vấn đề gì!” Diệp Đống vỗ n.g.ự.c bảo đảm, thật sự ơn Cố Phong.

Cố Phong khẽ nhếch khóe miệng, .

Ánh mắt Diệp Đống đảo tới đảo lui giữa Diệp Ninh và Cố Phong, cũng Diệp Ninh bày tỏ tình cảm với Cố Phong nữa?

“Anh rể, cứ ngoan ngoãn bình yên dưỡng bệnh , chị của em còn chung sống với nữa đó!”

Lời như thế, ám chỉ cũng đủ đúng ?

Quả nhiên, Cố Phong theo bản năng về phía Diệp Ninh.

Lúc Diệp Ninh mới với Diệp Đống: “Được . Em hỏi bác sĩ xem hiện tại rể của em thể ăn cái gì, đó ngoài mua về .”

Cố Phong Diệp Ninh dùng “ rể của em” để gọi , tim đập hẫng một nhịp.

nhanh chóng phản ứng đây, Diệp Ninh cũng cho trong nhà chuyện bọn họ ly hôn, hiện tại xưng hô như thế cũng chỉ là vì Diệp Đống sẽ nghi ngờ mà thôi.

“Trong nhà ... chúng xảy chuyện ?”

thì Diệp Đống cũng chạy đến .

Diệp Ninh thành thật : “Lúc trong nhà , Diệp Đống giấu cha em chạy đến. mà chờ em tỉnh , cũng thoát khỏi nguy hiểm thì em tình hình cho gia đình . mà cha của thì chắc vẫn còn .”

Cơ thể của Cố Kiến Quốc khỏe, thể chịu nổi kích thích như thế, cho nên đương nhiên cố ý giấu diễm một chút.

“Tạm thời đừng... cho bọn họ...”

Hiển nhiên Cố Phong cũng suy nghĩ như thế.

Lần thương nghiêm trọng, chỉ sợ ít nhất mất mấy tháng mới thể khôi phục.

Diệp Ninh gật đầu, đó thả lỏng vẻ mặt.

“Còn một tin tức , Vương Kim cũng việc gì. Hiện tại đang chữa trị ở bệnh viện Kinh Đại, tình hình hiện tại cũng khá .”

Cố Phong kinh ngạc vui sướng: “Anh ... thương nặng lắm ?”

“Nặng. Anh trúng đạn, xương cũng gãy hết mấy chỗ. thật sự lợi hại, nếu nhờ , em cũng thể nào chịu đến lúc chạy đến.”

Diệp Ninh thật sự vô cùng ơn Vương Kim.

Cố Phong Diệp Ninh những lời cũng quá kinh ngạc, rõ năng lực của Vương Kim hơn bất cứ nào khác.

“Em cũng ... lợi hại.”

Mặc dù đối mặt với sự tra tấn của Trịnh Toàn Cường nhưng vẫn cố chịu đựng, chờ đến lúc đến cứu viện.”

Diệp Ninh : “Nếu so với bọn thì em chẳng tính là gì cả.”

Cố Phong cảm thấy như thế, Trịnh Toàn Cường từng đến chuyện gã thuyết phục Diệp Ninh. Mặc dù Diệp Ninh thật sự quyết định hãm hại thì cũng thể chấp nhận .

mà Diệp Ninh cũng như thế, thề sống c.h.ế.t bất khuất, bất cứ ai cũng thể như thế.

“Tiểu Ninh, ... em chịu khổ ...”

Nếu , cô cũng sẽ tai bay vạ gió như thế.

Diệp Ninh thấy vẻ áy náy lộ đáy mắt của , nhẹ nhàng cầm lấy tay của .

“Chuyện ai thể đoán , cũng chỉ chuyện mà nên mà thôi. Loại xa như Trịnh Toàn Cường, bắt công lý từ sớm. Từ đến nay em bao giờ trách , thậm chí còn kiêu ngạo vì .”

Tiếng của cô quá lớn, nhưng mà mỗi một chữ đều sức nặng lớn.

Cố Phong ngơ ngẩn cô, chỉ cảm thấy trong lòng n.g.ự.c đang cảm xúc gì đó trào dâng.

“Tiểu Ninh...”

 

 

 

 

 

Loading...