Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 491
Cập nhật lúc: 2025-12-17 17:22:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đoàn văn công, đội nhạc khí.
“Thư Vân cứ thế mà , Diệp Ninh cũng bận rộn mấy ngày gặp một , đến cả cái con nhỏ Ngô Hàm Nhu đáng ghét cũng xin nghỉ, đội nhạc khí của chúng càng ngày càng nhàm chán.”
Diệp Ninh và Từ Minh Vũ từ bên ngoài , lập tức nhàm chán chuyện với .
Hai sang .
Lúc nãy Từ Minh Vũ cũng đang chuyện với Diệp Ninh, thương lượng với trong đoàn , tuyển dụng thêm thành viên mới.
Trịnh Thư Vân từ chức, vị trí của cô cần thế.
Mộng Vân Thường
Còn Diệp Ninh cũng cần thế bổ sung.
Diệp Ninh ý kiến gì với quyết định , dù thì cô sẽ càng ngày càng bận rộn, thời gian ở trong đoàn đương nhiên sẽ càng ngày càng ít.
“Đội trưởng Từ, Ngô Hàm Nhu thế?”
Trịnh Thư Vân rời ba ngày, Ngô Hàm Nhu cũng xin nghỉ suốt mười ngày.
Nhắc đến Ngô Hàm Nhu, Từ Minh Vũ càng lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trong thời gian Ngô Hàm Nhu thật đúng là đ.á.n.h cá ba ngày phơi lưới hai ngày, thỉnh thoảng xin nghỉ, hơn nữa thèm để ý đến thời gian và trường hợp, trong đoàn nhiều bất mãn với cô .
Nếu Lý Kiến Hoa vẫn luôn cực lực bảo vệ cô , chắc cô đuổi việc từ lâu .
“Cô xin nghỉ, lúc bất cẩn đụng xe.”
Diệp Ninh kinh ngạc: “Có nghiêm trọng lắm ?” Cô gì về chuyện .
“Lúc thăm cô , chỉ thương ngoài da một chút thôi, theo lý thuyết thì lành từ lâu mới đúng, nhưng mà cô vẫn chịu đến đây .” Trong giọng của Từ Minh Vũ tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
Về mặt danh nghĩa thì Ngô Hàm Nhu vẫn là thành viên của đội nhạc khí, nhưng là đội trưởng thể nào quản lý cô .
Diệp Ninh nghĩ đến cái tính thích gì thì của Ngô Hàm Nhu, cũng chẳng cảm thấy gì lạ.
“Cô con nít, đang cái gì .”
Từ Minh Vũ chỉ cảm thấy đáng tiếc, thật Ngô Hàm Nhu là một hạt giống , nhưng tự trân trọng.
“Chừng nào thì cô khỏi hành?”
Anh kéo đề tài về Diệp Ninh, dự cảm Diệp Ninh đến kinh thành , đến khi về sẽ trở nên khác với khi xưa.
Diệp Ninh trả lời: “Sáng mai.”
Với tình hình hiện tại, cô tiện di chuyển bằng các phương tiện giao thông công cộng nữa, cho nên Vương Kim sẽ trực tiếp lái xe qua đó, thời gian cũng dư dả một chút.
“Nghe cô tự tìm tài xế hả? Thật trong đoàn cũng thể sắp xếp chuyện cho cô.”
Lúc là Cố Phong đón đưa, hiện tại đổi thành một mập mạp tên Vương Kim, hơn nữa hình như còn lái một chiếc xe tư nhân cũ mèm.
Cho dù là suy xét từ vấn đề an của cô là từ những phương diện khác thì sử dụng và xe trong đoàn sẽ càng hơn.
Diệp Ninh hiểu ý của Từ Minh Vũ, giải thích : “Nếu như đó là công việc trong đoàn thì dùng xe và tài xế của đoàn sẽ vấn đề gì, nhưng hiện tại quá nhiều hành trình cá nhân, tự thuê xe và tài xế cũng tránh .”
“Cô đó, tính toán rạch ròi quá . mà đến kinh thành cô bảo Vương Kim lái xe trong đoàn , đây là ý của đoàn trưởng.
Từ Minh Vũ cố ý giải thích đây là ý kiến của Lâm Thanh, dù thì chiếc xe của Vương Kim thật sự cũng chẳng khác gì một chiếc xe sắp sửa hư cả.
Không chỉ một ít tai họa ngầm về vấn đề an mà hiện tại Diệp Ninh chỉ đại biểu cho một cô, còn đại diện cho đoàn văn công, cho nên cũng cần mặt mũi nhất định.
Diệp Ninh từ chối, chờ đến kinh thành cô sẽ thể thiếu xe , dùng chiếc càng hơn cũng sẽ hơn nhiều.
Trời mới sập tối, núi rừng cũng đen kịt.
Doanh địa của Cố Phong đóng quân ở nơi sâu trong núi rừng , chờ đến khi trời sáng thì tiếp tục về phía .
“Doanh trưởng, phó doanh trưởng, ăn cơm thôi.”
Tổ đầu bếp mang cơm chiều của Cố Phong và Lôi Vĩnh Minh đến doanh trướng.
Lúc hai mới phát hiện, bọn họ chỉ lo lên kế hoạch cho nhiệm vụ di chuyển ngày mai, thời gian trễ đến thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-491.html.]
Lúc bọn họ mới rút lực chú ý khỏi bản đồ, về phía hộp cơm đựng đầy đồ ăn nóng hổi.
“Ngày mai chúng thể đến địa điểm thứ ba trong mục tiêu, nhưng mà nơi cũng là nơi nguy hiểm nhất, tối nay bảo các chiến sĩ nghỉ ngơi cho .” Lôi Vĩnh Minh há to miệng ăn nhồm ngoàm, ăn đề nghị với Cố Phong.
Từ lúc xuất phát đến bây giờ mười ngày, bọn họ gần như đều suốt cả ngày lẫn đêm, liên tục nhận vô mệnh lệnh của thượng cấp, tinh thần vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng.
Hiếm khi hôm nay tình huống gì xảy , lẽ thể ngủ ngon một đêm.
Cố Phong gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Vì nhiệm vụ ngày mai, tối nay đúng là thích hợp để hành quân ban đêm nữa.
Hai mới ăn cơm một nửa, bên ngoài : “Báo cáo.”
Lôi Vĩnh Minh liếc Cố Phong, : “Vào .”
Lều trại vén lên, đội trưởng đội một Lý Khoa phụ trách tuần tra ban đêm từ bên ngoài đến.
“Doanh trưởng, phó doanh trưởng, biến.”
Cố Phong và Lôi Vĩnh Minh đều lộ vẻ mặt nghiêm túc, buông đũa trong tay xuống.
Cố Phong : “Nói .”
“Lúc nãy trong lúc đội một tuần tra, tìm một cô gái ở vị trí cách doanh bộ xa.”
Câu trả lời của Lý Khoa Cố Phong và Lôi Vĩnh Minh lập tức ý thức sự việc đơn giản.
Hiện tại nơi bọn họ đang ở chính là sâu trong núi rừng, đến thôn trang gần nhất cũng hai ba ngày, bá tánh bình thường sẽ thể nào xuất hiện ở chỗ .
Huống chi hiện tại trời cũng tối, núi rừng tràn ngập nguy hiểm, thể con gái ở đây chứ?!
“Người ? Các hỏi rõ ràng cô lai lịch gì ?” Lôi Vĩnh Minh dùng giọng sắc bén truy vấn.
“Hỏi , nhưng mà cô chịu gì hết.” Lý Khoa xong, trực tiếp về phía Cố Phong, ậm ừ thôi.
Trước khi xác định phận của cô gái , cô sẽ chỉ là bá tánh tầm thường, bọn họ thể đối xử quá nghiêm khắc với dân chúng.
Cố Phong nhanh chóng ý thức vẻ mặt khác thường của hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Lý Khoa ậm ừ ngập ngừng : “Cô gái ... cô doanh trưởng Cố.”
Cố Phong: “...”
Lôi Vĩnh Minh: “...”
Một cô gái xuất hiện ở nơi núi sâu rừng già , là quen với Cố Phong?
Đây chắc chắn là một chuyện cực kỳ thể tưởng tượng .
Cố Phong lệnh : “Mau dẫn cô đây.”
Anh cũng xem thử rốt cuộc quen đó là ai.
“Vâng.” Lý Khoa đang lo thế nào mới thể xác định phận của đối phương, hiện tại doanh trưởng tự xác nhận, thì còn gì hơn.
Lý Khoa ngoài xong, Lôi Vĩnh Minh lập tức hỏi thăm Cố Phong.
“Cậu từng cho ai chuyện chúng đến nơi chấp hành nhiệm vụ ?”
“Không .” Cố Phong trả lời vô cùng chắc chắn.
Chỉ cần là chuyện liên quan đến nhiệm vụ diễn luyện thì đều là bí mật, sẽ cho bất cứ ai, cho dù là Diệp Ninh thì cũng ngoại lệ.
Lôi Vĩnh Minh nhíu chặt mày, đương nhiên tin tưởng lời Cố Phong .
“Vậy thì lạ thật.”
Cố Phong cũng cảm thấy lạ: “Chờ lát nữa thấy là ngay thôi.”
Một lúc , giọng của Lý Khoa vang lên nữa: “Báo cáo.”
“Vào .”
Cố Phong và Lôi Vĩnh Minh chằm chằm cửa lều trại, Lý Khoa dẫn theo một cô gái .