Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 487
Cập nhật lúc: 2025-12-17 17:22:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Phong cho cô một nụ trấn an: “Khuya lắm , em đừng nghĩ mấy chuyện . Ngày mai em còn , mau về ngủ .”
“Được.” Vẻ mặt của Diệp Ninh vẻ như khôi phục bình thường.
Cố Phong cùng cô lên lầu, cô mở cửa phòng .
“Tạm biệt.”
“Hẹn gặp .”
Diệp Ninh đóng cửa , bóng dáng biến mất trong tầm mắt của Cố Phong.
Sắc mặt dịu dàng của Cố Phong lập tức vẻ nặng nề lạnh như băng thế.
Anh tốn gần một năm để tìm kiếm chứng cứ phạm tội của Mục Văn Hạo, ngờ vẫn cứ chậm một bước...
Ngày hôm .
Trịnh Thư Vân xin nghỉ, đến .
Ngô Hàm Nhu cũng xin nghỉ, đến .
Các thành viên của đội nhạc khí đều khó hiểu, tối hôm qua lúc bọn họ ăn cơm cùng , Trịnh Thư Vân vẫn còn bình thường khỏe mạnh, hôm nay tự nhiên xin nghỉ bệnh ?
Diệp Ninh vẫn bận rộn, chỉ là buổi trưa gọi điện thoại về cho nhà họ Trịnh.
Mẹ Trịnh cho cô, Trịnh Thư Vân tỉnh , trạng thái vẫn cứ lắm, luôn nhốt trong phòng.
Diệp Ninh thể hiểu tâm trạng của Trịnh Thư Vân, lẽ hiện tại nên cho cô một chút thời gian, cô thể bình tĩnh , như là nhất .
Chiều tối tan ca, Diệp Ninh gặp Cố Phong và tài xế mà giới thiệu.
Người đàn ông ở mặt cũng trạc tuổi của Cố Phong, chiều cao một mét bảy mươi lăm, hình thể thể dùng từ cường tráng để miêu tả nữa , gương mặt bụ bẫm, hai mắt thịt chen chúc chỉ còn một khe hở bé xíu.
Cố Phong kế bên , nếu chỉ về mặt chiều ngang thì rộng gấp đôi Cố Phong.
“Diệp Ninh, đây là bạn mà tối hôm qua với em đó, tên Vương Kim. Em thể gọi là Vương.”
Diệp Ninh nghiêm túc Cố Phong giới thiệu.
Tuy rằng ở đối diện khác một trời một vực với tưởng tượng của cô, nhưng cô hề nghi ngờ năng lực tuyển của Cố Phong.
Cô đang định chào hỏi với Vương Kim thì Vương Kim thiên giành .
“Đừng gọi như thế, cứ gọi là Tiểu Vương là !”
Khóe miệng Diệp Ninh co giật, suýt chút nữa khống chế vẻ mặt.
Cố Phong cũng mất tự nhiên ho khan : “Gọi lắm.”
Vương Kim thấy cái gì , chỉ cảm thấy Cố Phong quá để ý đến lễ nghĩa .
“Nếu thì gọi là Vương Mập cũng , dù đều gọi như thế. Dù đừng gọi là , quen.”
Diệp Ninh cảm thấy xưng hô Vương Mập cũng lắm, về phía Cố Phong hỏi ý.
Cố Phong hiểu tính cách Vương Kim, cũng thèm để ý mấy cái xưng hô , đó với Diệp Ninh: “Vậy em cứ gọi là Vương Mập , như cũng vẻ thiết hơn.”
Diệp Ninh Cố Phong như thế thì cũng từ chối nữa.
“Sau phiền .”
Vương Kim xua tay : “Là cảm ơn cô mới đúng, cô chính là cơm cha áo của .”
Anh tính cách phóng khoáng rộng rãi, dễ dàng quen với Diệp Ninh.
Cố Phong , hiệu cho Diệp Ninh nhanh lên xe.
Hôm nay là ngày cuối cùng đưa đón cô, đồng thời cũng Vương Kim quen với con đường đưa đón.
Vương Kim thích chuyện, dọc theo đường đều sẽ chuyện phiếm với Cố Phong, thỉnh thoảng cũng sẽ quan tâm đến Diệp Ninh ở phía .
Diệp Ninh thông qua cuộc trò chuyện của hai , ý thức lẽ Cố Phong thiết với Vương Kim.
“Cố Phong, giao cô Diệp cho thì cứ việc yên tâm . bảo đảm mỗi ngày cô đều sẽ vui vẻ , đó an tan ca về nhà!”
Vương Kim vỗ n.g.ự.c cam đoan với Cố Phong.
Cố Phong thông qua kính chiếu hậu về phía Diệp Ninh, đương nhiên tin tưởng Vương Kim, nhưng mà càng đích ở bên cạnh Diệp Ninh hơn, nhưng việc chắc chắn thể nào thực hiện .
Viện gia thuộc quân khu.
Diệp Ninh và Cố Phong cùng đến nhà họ Trịnh để thăm hỏi Trịnh Thư Vân.
“Diệp Ninh, cô thật cho , rốt cuộc Thư Vân gặp chuyện gì thế?”
Trong lúc chờ đợi, Trịnh Hồng Xương nghiêm mặt hỏi Diệp Ninh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-487.html.]
Cả ngày hôm nay Trịnh Thư Vân chỉ ăn uống mà thậm chí còn từng bước chân khỏi phòng.
Mẹ Trịnh cố ý gọi điện thoại đến cho Lâm Thanh, Lâm Thanh với bọn họ là chị cũng Trịnh Thư Vân gặp khó khăn gì trong công việc là mâu thuẫn gì với đồng nghiệp cả.
Diệp Ninh Trịnh Hồng Xương chăm chú, theo bản năng siết c.h.ặ.t t.a.y .
Muốn chịu đựng áp lực của đoàn trưởng để che giấu sự thật cũng là chuyện đơn giản gì.
Lúc Cố Phong ở bên cạnh : “Đoàn trưởng, việc là chuyện riêng của Thư Vân, cảm thấy nên để cô tự với ông thì hơn.”
Diệp Ninh cho Cố Phong một ánh mắt cảm ơn.
Trịnh Hồng Xương nhíu mày, trong đầu đại khái cũng đoán gì đó.
Ông hít một thật sâu, nếu là chuyện trắc trở trong tình yêu thì đúng là ông nên chính miệng con gái cho ông sẽ hơn.
Mẹ Trịnh từ trong phòng Trịnh Thư Vân , vô cùng áy náy : “Thư Vân hiện tại con bé gặp bất cứ ai.”
Bất cứ ai đương nhiên cũng bao gồm cả Diệp Ninh và Cố Phong.
Tâm trạng Diệp Ninh vô cùng nặng nề, cô cuối cùng thì Trịnh Thư Vân vẫn trách cô.
“Nếu là như thế, phiền dì chăm sóc cho Thư Vân, bọn con về .”
Thật Trịnh cũng cho Diệp Ninh khuyên nhủ Trịnh Thư Vân, nhưng ngờ sẽ là tình huống .
Sắc mặt Trịnh Hồng Xương vô cùng nghiêm túc, từ nhỏ đến lớn đây là đầu tiên con gái ông mất kiểm soát đến thế.
Diệp Ninh và Cố Phong khỏi nhà họ Trịnh, tâm sự nặng nề.
“Có lẽ như thế cũng . Lần Trịnh Thư Vân thể thấy rõ gương mặt thật của Mục Văn Hạo, như là thể đoạn tình cảm .” Cố Phong chủ động an ủi.
Thật hiện tại chuyện lo lắng nhất chính là Diệp Ninh sẽ vì chuyện của Trịnh Thư Vân mà mất bình tĩnh, chủ động tìm Mục Văn Hạo tính sổ.
Mà ngày mai thực hiện nhiệm vụ huấn luyện , giúp cũng .
Diệp Ninh thở dài: “Hi vọng Thư Vân thật sự thể dứt .”
Hai chuyện, bao lâu đến lầu của Diệp Ninh.
Vương Kim vẫn còn ở trong xe chờ đợi.
Suy nghĩ của Diệp Ninh về Cố Phong.
“Lần bao lâu?”
Mộng Vân Thường
Cố Phong : “Ít nhất một tháng.”
Diệp Ninh lạnh nhạt “ừm” một tiếng, khi bọn họ còn ly hôn, cũng thường xuyên nhiệm vụ huấn luyện, cô quá quen .
mà hình như cô cảm thấy một tháng trong tương lai sẽ dài dòng.
Hai bọn họ cứ yên như thế, giống như nhiều điều còn , nhưng giống như cần thiết thêm gì nữa.
“Vậy đây.” Cố Phong phá vỡ yên lặng.
“Được .” Diệp Ninh lạnh nhạt .
Cố Phong xoay , lên xe, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, thèm đầu .
Mãi đến khi xe khởi động, ánh mắt của vẫn từng rời khỏi kính chiếu hậu.
Diệp Ninh cứ yên tại chỗ như thế, chăm chú về phía của .
Vương Kim ở ghế phụ lái cũng thấy cảnh , tùy tiện trêu choc : “Cô nỡ để đó.”
Hơi thở của Cố Phong gián đoạn, bàn tay đang cầm tay lái siết chặt .
“Không chuyện đó .”
Anh theo bản năng phủ nhận.”
Vương Kim mỉm : “Lúc nãy ở trong xe nhận , hai các bình thường.”
Lúc bóng dáng của Diệp Ninh biến mất trong kính chiếu hậu, Cố Phong mới chịu thu hồi tầm mắt .
“Hiện tại chúng chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Những lời giống như là đang cho chính .
Vương Kim chằm chằm , đây chẳng là tự lừa dối ?
“Được , tranh luận chuyện với nữa, chờ sẽ kết quả thôi.”
Cố Phong miễn cưỡng đè nén cảm xúc rung động trong lòng xuống: “Sau giao sự an của cô cho .”