Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 477
Cập nhật lúc: 2025-12-17 17:22:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Phong đương nhiên cũng tình cảnh hiện tại của cô, cho nên mới thể hủy bỏ hết tất cả huấn luyện và công việc thể hủy bỏ, mỗi ngày đều kiên trì đưa đón cô .
mà tuần bọn họ bắt đầu nhiệm vụ huấn luyện ở dã ngoại, đến lúc đó chỉ e là ít nhất sẽ một tháng thể về nhà.
Nói quan tâm thì đương nhiên là thể nào.
“Nếu nhớ lầm thì chắc mấy ngày nay Khổng Giai sẽ sinh đúng ?”
Diệp Ninh gật đầu : “Hôm qua mới gọi điện thoại với Tiểu Đống xong, bọn họ đến bệnh viện chờ sinh . tranh thủ chờ lúc con của bọn họ đầy tháng thể về thăm một .”
Cô vui vẻ hơn một chút, rót đầy một chén rượu cho .
“Ly thứ ba coi như là chúc cho cháu trai cháu gái tương lai của thể bình an đời.”
Diệp Ninh và Cố Phong ở trong phòng uống rượu trò chuyện, mà lúc Giang Húc Đông và Ngô Hàm Nhu xuất hiện ở lầu.
“Anh.” Ngô Hàm Nhu lo sợ bất an về phía Giang Húc Đông.
Hôm nay tan ca xong cô đến viện gia thuộc để thăm Giang Húc Đông, Giang Húc Đông thì vẫn luôn hỏi thăm tình hình gần đây của Diệp Ninh.
Cô cũng phối hợp trả lời, nhưng đó Giang Húc Đông đột nhiên đến đây gặp Diệp Ninh. Cô cố gắng hết sức để ngăn cản, dù thì cô mỗi ngày Cố Phong đều đang đưa đón Diệp Ninh, cũng sợ khi Giang Húc Đông đến đây sẽ thấy cảnh thấy.
hành vi của cô Giang Húc Đông nổi lên lòng nghi ngờ, cuối cùng chỉ thể đến đây cùng với .
Quả nhiên bọn họ mới đến đây lập tức thấy chiếc xe của Cố Phong đang đậu lầu.
Ngay từ đầu cô cũng Giang Húc Đông chiếc xe , nhưng mà Giang Húc Đông dừng chân, cộng thêm vẻ mặt nghiêm túc của cũng chứng minh tất cả .
“Có em ?” Giọng của Giang Húc Đông cực kỳ nặng nề.
Ngô Hàm Nhu cúi đầu, dùng im lặng cho câu trả lời.
Trên mặt Giang Húc Đông quá nhiều biểu tình, lạnh nhạt : “Em về , ở đây thêm chút nữa.”
Sao Ngô Hàm Nhu thể về chứ: “Anh, nếu cô đang khách thì ngày mai chúng đến là . Chân của ...”
“Chân của vấn đề gì hết.” Giang Húc Đông ngắt ngang lời khuyên nhủ của cô , bàn tay đang cầm nạng siết chặt .
Ngô Hàm Nhu mím chặt khóe môi, cô cũng Diệp Ninh đang ở tầng nào, nhưng vẫn cứ ngẩng đầu lên .
“Anh, chúng lên đó . Không gặp cô ?”
Cho dù Cố Phong cũng ở đó thì chứ, bọn họ ly hôn .
Giang Húc Đông vẫn cứ yên tại chỗ nhúc nhích.
“Anh, như nghĩ . Diệp Ninh chỉ xem Cố Phong như bạn bè mà thôi...” Cuối cùng cảm xúc của Ngô Hàm Nhu cũng dần trở nên kích động.
Anh trai mà cô chắc chắn loại đàn ông sẽ lùi bước.
“Anh nghĩ gì hết, nếu bạn cô đang ở đó thì ở chờ một chút là .”
Những lời Giang Húc Đông càng giống như là đang cho chính hơn.
Anh cần sắp xếp mớ suy nghĩ hỗn loạn, bình tĩnh một chút.
Mộng Vân Thường
Khó khăn lắm mới cơ hội cạnh tranh công bằng, sẽ dễ dàng bỏ cuộc, cho nên mới lập tức lên đối mặt với khung cảnh Diệp Ninh và Cố Phong ở cùng .
“Vậy em đây chờ cùng !” Ngô Hàm Nhu cũng cứng đầu .
Mặc kệ chờ bao lâu, cô vẫn sẽ luôn ở cùng .
Rượu Cố Phong mua về sắp hết, gương mặt của Diệp Ninh đỏ bừng, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.
mà đầu óc của cô vẫn còn tỉnh táo.
Cô càng uống say thì càng sẽ say.
“Hôm nay tới đây là .” Cố Phong khuyên dừng.
Một cô uống nhiều như thế, quá đủ .
“Anh ?” Diệp Ninh đồng hồ, nhưng ánh mắt còn rõ con nữa: “Đã đến lúc nên dừng .”
Cô vẫn còn nhớ rõ khi uống say cô chuyện mất mặt gì.
Nếu cô say nữa thì sẽ chó.
Cô lảo đảo lên, tiễn Cố Phong về.
mà còn kịp nhấc chân thì cảm thấy đầu óc choáng váng, may mà Cố Phong nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.
“ tiễn , phiền đưa về phòng ngủ .”
Cô miễn cưỡng vững.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-477.html.]
Cố Phong đáp: “Được ”, đỡ cô trong phòng.
Diệp Ninh chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.
Khi Cố Phong thấy một mớ quần áo chồng chất giường thì dở dở .
Diệp Ninh rảnh lo để ý đến mấy thứ , trực tiếp xuống.
“Anh ?”
Cô vẫn cứ lặp những lời .
Cố Phong : “Anh lấy khăn lông lau mặt cho em, xong em ngủ .”
Diệp Ninh khẽ “ừ” một tiếng, trong lòng nghĩ thầm cần mất mặt mặt .
Một lúc Cố Phong cầm khăn lông ướt về đến mép giường, Diệp Ninh giống như ngủ.
“Tiểu Ninh?”
Cô phản ứng gì.
Cố Phong xuống bên cạnh cô, cẩn thận lau mặt, lòng bàn tay cho cô, tránh cổ tay đang thương.
Chờ xong tất cả chuyện, lên, chuẩn ngoài.
Nào ngờ mới xoay Diệp Ninh nắm lấy cánh tay.
“Anh ?”
Cô vẫn cứ nhắm mắt .
Cố Phong thậm chí thể nào xác nhận rốt cuộc cô đang say là đang tỉnh nữa.
“Đừng ...” Diệp Ninh nỉ non hai chữ.
Tim Cố Phong lập tức đập hẫng một nhịp, xuống, Diệp Ninh vẫn cứ nhíu chặt mày, dịu dàng : “Anh hết, ở ngay đây đây.”
Cuối cùng Diệp Ninh cũng nhíu mày nữa, thở cũng dần dần định, nhưng vẫn cứ nắm chặt lấy tay chịu buông ...
Ánh trăng bao phủ, bộ đại viện đều yên tĩnh trở .
Giang Húc Đông ở nơi đó, tư thế thậm chí từng đổi.
Ngô Hàm Nhu lo lắng đến mức nóng hết cả ruột.
Bọn họ ở đây suốt hai tiếng đồng hồ , Giang Húc Đông vẫn cứ chằm chằm cánh cửa sổ còn sáng đèn duy nhất trong tòa nhà.
Không cần hỏi thì cũng đó chính là nhà của Diệp Ninh.
Cố Phong vẫn chịu , mà hiện tại hơn mười giờ đêm.
Một đàn ông ở trong nhà phụ nữ trễ đến thế, dùng ngón chân để suy nghĩ cũng bọn họ chắc chắn sẽ chỉ đó chuyện phiếm với .
Ngô Hàm Nhu cũng thể miêu tả rõ tâm trạng của lúc , đau lòng sự thâm tình của Giang Húc Đông, hận Diệp Ninh vì quá trăng hoa, đồng thời sâu trong đáy lòng còn bí ẩn mang theo một chút vui vẻ.
“Anh, chúng về ?”
Chân của còn khôi phục , nên thẳng thời gian dài như thế.
Giang Húc Đông giống như hề thấy giọng của cô , vẫn cứ yên nhúc nhích.
Ngô Hàm Nhu sốt ruột, trực tiếp đỡ lấy .
Cuối cùng Giang Húc Đông cũng phản ứng, tránh khỏi tay cô , giọng khàn khàn : “Em về .”
Mắt Ngô Hàm Nhu lập tức đỏ lên: “Anh, lẽ thèm quan tâm đến chân của ?”
“Anh còn thể chịu .” Trên thực tế hai chân Giang Húc Đông tê rần còn cảm giác từ lâu .
vẫn bỏ cuộc.
Ngô Hàm Nhu thấy vì Diệp Ninh mà yêu quý cơ thể của như thế, đáy mắt hiện lên một chút hận ý.
Cô nhanh chóng về phía cầu thang.
“Tiểu Nhu, !”
Giọng nặng nề của Giang Húc Đông vang lên.
“Em định gì hả?”
Anh dùng hết lực mới miễn cưỡng cất bước.