Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 432

Cập nhật lúc: 2025-12-17 17:20:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cảm nhận tầm mắt của cô, Giang Húc Đông mỉm cô.

“Cô còn nhớ rõ nơi ?”

Diệp Ninh đương nhiên là nhớ .

Lúc cô mới đến thế giới , trở thành Diệp Ninh, gần như ngày nào cũng sẽ chạy bộ đến nơi để giảm cân.

Mà con sông cách đó xa cũng chính là nơi cô và Giang Húc Đông đầu tiên gặp .

Tâm trạng Giang Húc Đông khá vui vẻ, thúc giục: “Xuống xe .”

Trịnh Thư Vân sốt ruột nhiều chuyện hỏi Diệp Ninh: “Diệp Ninh, đây là nơi nào thế? Lúc nãy hai thế là ý gì?”

Hình như lúc bọn họ đến nơi hả?

Diệp Ninh cho lệ, trả lời.

Nước sông trong veo, nước chảy róc rách, cỏ dại xanh um mọc dọc theo bờ sông, thỉnh thoảng gió nhẹ thổi đến.

Nơi thật đúng là một nơi đầy cỏ dại.

Trịnh Thư Vân kinh nghiệm trong việc ăn cơm dã ngoại, cô chỉ mua đồ ăn mà còn mua một miếng vải hoa văn và màu sắc sặc sỡ.

đặt trái cây, đồ ăn lên , vệ sinh .

Diệp Ninh cũng bày đồ phụ cô .

Giang Húc Đông đương nhiên là thể giúp gì, chọn một chỗ gần đó cẩn thận xuống, thò tay túi móc kèn harmonica , nương theo khung cảnh tuyệt , thuần thục thổi.

Tiếng kèn harmonica vang lên, Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân đều cực kỳ kinh ngạc.

bao lâu bọn họ đắm chìm trong âm thanh vui sướng .

Ngô Hàm Nhu ở bên cạnh Giang Húc Đông, đến mê say, mắt dần dần đỏ lên.

còn nhớ rõ cuối cùng cô trai thổi kèn harmonica là lúc nào.

Tuy rằng hiện tại trai còn thổi kèn harmonica vì cô nữa, nhưng cô cũng để ý.

Giống như là vì phối hợp Giang Húc Đông, lẽ đắm chìm trong ảo tưởng của bản , Ngô Hàm Nhu cũng cất tiếng hát.

Hai em phối hợp vô cùng hảo.

Đến cả Trịnh Thư Vân luôn thích Ngô Hàm Nhu thì cũng thể thừa nhận, tiếng hát của Ngô Hàm Nhu thật sự .

Diệp Ninh xuống, bình tĩnh cảm nhận cảm giác nhẹ nhàng và ấm áp hiện tại.

Giống như thể tạm thời buông bỏ bộ mỏi mệt và phiền não.

Cứ như thế, Giang Húc Đông thổi hết bài đến bài khác, Ngô Hàm Nhu cũng hát hết bài đến bài .

Ánh mắt Diệp Ninh liên tục đảo qua đảo giữa hai , đột nhiên cảm thấy lẽ hạnh phúc của Giang Húc Đông ở ngay bên cạnh .

Cuối cùng, vẫn là Giang Húc Đông dừng .

Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân liếc , chủ động vỗ tay.

Mộng Vân Thường

“Anh Giang, ngờ thổi kèn harmonica giỏi đến thế đó.” Diệp Ninh thật lòng khen ngợi.

Giang Húc Đông : “Nếu cô thích thì sẽ thổi cho cô thường xuyên hơn.”

Ngô Hàm Nhu vốn dĩ còn đang đắm chìm trong hạnh phúc, lời , đầu óc lập tức tỉnh táo .

Vẻ dịu dàng mặt chậm rãi cứng đờ , cuối cùng biến mất tăm.

Diệp Ninh để ý đến quá trình đổi cảm xúc của cô , cẩn thận dấu vết : “Hi vọng còn cơ hội tiếng kèn harmonica và tiếng hát của hai .”

lúc Trịnh Thư Vân lên tiếng : “Mọi đây ăn trái cây .”

Trịnh Thư Vân khéo léo gọt bộ trái cây trong rổ thành các loại hình dạng khác , mà phát thèm.

Hiếm khi mới thể ngoài thả lỏng, bầu khí như thế, cô tạm thời thể buông bỏ mấy chuyện tình cảm rắc rối qua một bên.

Mà lúc , Cố Phong mới từ nhà ăn về đang ở trong văn phòng sửa soạn mớ ảnh chụp bày đầy bàn.

 

 

 

Trên ảnh chụp cơ bản đều là gương mặt tươi của Diệp Ninh.

Mỗi một tấm ảnh Cố Phong đều sẽ cẩn thận ngắm một lúc lâu, cuối cùng từ bên trong lấy bức ảnh hai bọn họ chụp chung ở quảng trường kinh thành.

Suy nghĩ của hình như cũng kéo về thời khắc .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-432.html.]

Giờ phút , Cố Phong bắt đầu điên cuồng nhớ nhung Diệp Ninh.

Từ buổi sáng ngày hôm đó tạm biệt với Diệp Ninh xong đến bây giờ, mười hai ngày gặp Diệp Ninh .

Ngoại trừ việc nhiệm vụ huấn luyện dày đặc , mỗi ngày còn liên tục bận rộn mở họp, chờ đến khi nghỉ ngơi thì trời cũng khuya.

chủ động tìm Diệp Ninh, Diệp Ninh cũng gọi điện thoại đến cho .

là một cô gái cách tra tấn khác.

Cố Phong hồn, ngoại trừ tấm ảnh bọn họ chụp chung , bỏ hết tất cả ảnh chụp còn trong phong thư.

Mà tấm ảnh chụp chung thì xem thành bảo bối mà cất giữ.

Reng reng reng.

Điện thoại bàn bàn việc đột nhiên vang lên.

“Alo, là Cố Phong.”

“Cố Phong, chuyện chuẩn tâm lý .”

Giọng phần nặng nề của Trịnh Hồng Xương theo ống truyền đến.

Gương mặt Cố Phong lập tức trở nên nghiêm túc: “Đoàn trưởng, ông .”

Đầu dây bên xuất hiện lặng dài chừng ba giây.

“Trịnh Toàn Cường vượt ngục.”

Cho dù Cố Phong chuẩn sẵn tâm lý nhưng mà khi tin tức thì vẫn lộ vẻ mặt khiếp sợ.

mà vài giây , lập tức bình tĩnh .

“Chuyện xảy lúc nào?”

“Ngay ngày hôm qua. Trịnh Toàn Cường ở trong tù tự sát, giám ngục đưa gã đến bệnh viện cứu chữa, kết quả gã đến bệnh viện đào tẩu.”

Lúc Trịnh Hồng Xương nhận tin tức thì cũng dám tin.

Hành động bắt giữa Trịnh Toàn Cường là do hai bên quân đội và công an phối hợp hành động, hơn nữa vì để thu thập chứng cứ phạm tội của Trịnh Toàn Cường, Cố Phong còn màng nguy hiểm vùng ẩn núp bên Trịnh Toàn Cường suốt mấy tháng, cuối cùng mới Trịnh Toàn Cường sa lưới tiếp nhận sự thẩm phán của pháp luật.

ngờ sắp sửa đến lúc hành hình thì xảy sự kiện ác liệt như thế.

Bên phía công an công bố lệnh truy nã của Trịnh Toàn Cường, nhưng hiện tại chuyện công an lo lắng nhất chính là Trịnh Toàn Cường trả thù Cố Phong .

Cho nên bọn họ mới lập tức liên lạc với Trịnh Hồng Xương, Trịnh Hồng Xương báo cho Cố Phong chuyện .

Mặt mày Cố Phong vô cùng âm u, chuyện nghĩ đến cũng là sự an của bản : “Có cần ?”

“Không cần. Trước khi Trịnh Toàn Cường bắt, cứ ở trong đoàn bộ, bất cứ hành động nào.”

Trịnh Hồng Xương tăng thêm âm lượng, thái độ vô cùng kiên quyết.

Cho dù Trịnh Toàn Cường ghê gớm đến mức nào thì cũng dám đến quân đội bậy.

Cố Phong hiểu ý của ông , nhưng nhíu chặt mày.

Anh tiếp xúc với Trịnh Toàn Cường mấy tháng, quá hiểu đầu óc và thủ đoạn của Trịnh Toàn Cường.

Nếu Trịnh Toàn Cường thể bắt dễ dàng như thế thì lúc cũng lãng phí nhiều cảnh lực và vật lực, thậm chí còn hi sinh đến .

“Trịnh Toàn Cường cũng phận thật sự của , nếu để dụ dỗ gã ngoài...”

“Cậu đừng nghĩ mấy chuyện .”

Cố Phong còn xong thì Trịnh Hồng Xương ngắt ngang.

Hiện tại bọn họ phụ trách bảo vệ còn kịp, thể để xuất hiện mặt Trịnh Toàn Cường chứ.

Cố Phong còn thử thuyết phục tiếp, nhưng Trịnh Hồng Xương chỉ dùng một câu bỏ cuộc.

“Đây là mệnh lệnh.”

Quân lệnh như núi.

Bàn tay đang cầm ống của Cố Phong siết chặt : “Rõ.”

Điện thoại ngắt kết nối.

Sắc mặt của Cố Phong càng thêm nghiêm túc...

 

 

 

 

 

Loading...