Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 421
Cập nhật lúc: 2025-12-17 17:19:50
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Ninh đồ ăn mới ăn một nửa, cho dù hiện tại bảo nhanh chóng chạy về bộ đội thì cũng còn kịp nữa .
“Ăn cơm . Mưa đột ngột còn lớn như thế, lẽ lát nữa sẽ tạnh thôi.”
Cố Phong ước gì mưa to mãi đừng ngừng, nhưng vẫn khẩu thị tâm phi phụ họa: “ , chắc ăn cơm xong là mưa sẽ tạnh.”
Hai bắt đầu ăn cơm, tiếng mưa rơi ở bên ngoài còn gia tăng thêm một ít gì đó bầu khí.
Cơm nước xong, Cố Phong vẫn cứ dọn dẹp phụ cô, bồn rửa chén, cùng Diệp Ninh rửa chén.
“Khoảng bao lâu nữa thì tay lành ?”
Diệp Ninh rửa chén hỏi.
Tính thời gian thì cũng bảy tám ngày , nhưng mà tay của trông vẻ như đỡ hơn chút nào cả.
Cố Phong nghiêm túc : “Lúc bác sĩ là nửa tháng, chắc cũng sắp .”
“Vậy thử hoạt động nó ?” Đến tận lúc , Diệp Ninh vẫn cứ tin chắc rằng thương thật.
Mộng Vân Thường
“Có thử, vẫn còn lắm.” Cố Phong cảm thấy tài năng diễn viên, hiện tại thể ứng phó với cô vô cùng tự nhiên.
Trong mắt Diệp Ninh chút lo lắng, xem thương còn nặng hơn trong tưởng tưởng của cô nhiều.
“Có ảnh hưởng đến việc huấn luyện bình thường của ?”
Cố Phong buột miệng thốt : “Đương nhiên là .”
mà khi xong, cảm thấy thích hợp, sửa miệng : “Hiện tại là doanh trưởng, chỉ phụ trách chỉ huy thôi.”
Diệp Ninh gật đầu.
Chờ dọn dẹp xong hết thì cũng sắp đến chín giờ.
Diệp Ninh tiếng mưa hề dấu hiệu nhỏ ở bên ngoài, khó xử, lập tức đến tủ bắt đầu tìm kiếm.
“Em đang tìm cái gì đó?” Cố Phong trông vẻ sốt ruột vì thể về gì cả.
“Áo mưa. nhớ hình như một bộ.”
Câu trả lời của Diệp Ninh ánh mắt của Cố Phong đảo lên đảo xuống.
“Mưa to thế cho dù mặc áo mưa thì chắc cũng sẽ xối ướt thôi, em đừng tìm, như thế về là .”
Diệp Ninh dừng , đầu , vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Sao như thế , lỡ như lạnh bệnh thì ? Huống chi còn đang thương, thể dầm mưa .”
Cố Phong cố đè khóe miệng đang cong lên xuống, đang chờ câu của cô đó.
“ , vết thương mới là phiền phức, bác sĩ dặn là thể đụng nước. Anh cũng lái xe đến, từ nơi bộ về cũng mất hơn nửa tiếng đồng hồ.”
Diệp Ninh tìm áo mưa, cũng thấy nỗi khó xử của , về phía ngoài cửa sổ, mưa vẫn cứ tầm tã, do dự một lúc đề nghị : “Hay là tối nay ngủ ở đây .”
Trời mưa mời khách ở nhà, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Cũng may trong nhà hai căn phòng, để ngủ ở căn phòng còn thì cũng ảnh hưởng gì.
Cố Phong dùng hết bộ sức lực trong cơ thể mới miễn cưỡng giữ vẻ mặt nghiêm túc của , vẻ khó xử : “Chuyện ? Có quấy rầy em quá ?”
“Cũng quấy rầy gì, nhưng mà căn phòng ngủ còn đổi thành phòng sách , giường.” Diệp Ninh bắt đầu suy nghĩ xem nên để ngủ chỗ nào.
Cô mang cái giường gấp giản dị lúc đến đây.
Lúc đó cô chắc chắn bao giờ ngờ đến sẽ gặp tình huống .
Cố Phong lập tức : “Không , ngủ đất là . Với cũng thường xuyên ngủ đất, quen .”
“ mà còn đang thương...”
“Không gì, với thương tay chứ thương lưng .”
Đối với Cố Phong mà , hiện tại chỉ cần thể ở nơi thì bất cứ vấn đề gì cũng đều là vấn đề.
Cố Phong cửa phòng ngủ, Diệp Ninh bận rộn, trong lòng vô cùng ấm áp.
Giờ phút , cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Diệp Ninh xê dịch bàn sách góc, gian trở nên rộng rãi hơn.
Cô đầu tiên là trải một cái drap giường khá cũ xuống đất, đó mới bắt đầu sửa soạn đệm chăn.
“ Hình như thế vẫn còn cứng quá, lót thêm một lớp chăn nữa .”
Diệp Ninh thử một chút, lầm bầm lầu bầu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-421.html.]
Hiện tại phận của Cố Phong chính là khách, tiếp đãi khách khứa đương nhiên là chu đáo một chút .
Cố Phong đang định như thế lắm , lời đến bên miệng, vẫn nuốt ngược trong.
Diệp Ninh về phòng ngủ của , mở tủ quần áo định lấy đệm chăn , lúc mới phát hiện mớ chăn dày đều cô để ở tầng cùng.
Cô tiện tay nhích một cái ghế dựa đến, leo lên.
Đệm chăn là của hồi môn của cô, lúc cô vác chúng nó từ trong nhà đến chỗ cũng vất vả.
mà từ đến giờ cô vẫn từng sử dụng đến.
Cô kéo thử một cái, kéo nổi.
Tiếp tục kéo mạnh hơn, khó khăn lắm mới kéo nó từ nơi sâu nhất trong tủ bên ngoài.
mà cô càng kéo mạnh hơn, chăn rơi bên ngoài, cơ thể của cô bắt đầu chịu nổi sức nặng của cái chăn .
Hiện tại cô còn đang ghế, lảo đảo nghiêng ngã, giữ trọng tâm.
Tiêu đời .
Ngay khoảnh khắc cô sắp ngã xuống, trong lòng rên , chuẩn sẵn tinh thần là sẽ ngã xuống đất.
mà giây tiếp theo, cô cũng đụng trúng mặt đất cứng rắn mà rơi vòng tay của Cố Phong.
“Em ?”
Hơi thở của Cố Phong dồn dập, hiển nhiên tình huống lúc nãy của cô hoảng sợ.
Diệp Ninh chằm chằm chớp mắt, còn hết hoảng sợ.
“Anh đến kịp lúc thật đó.”
Cô khích lệ, cẩn thận lên, kéo dãn cách với .
Cố Phong thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng cầm lấy đệm chăn cũ mà cô đang ôm.
“Lấy thì đừng lấy, đừng chuyện nguy hiểm như thế nữa.”
Giọng của tự chủ trở nên nghiêm , phát hiện tầm của Diệp Ninh đang tập trung về phía cánh tay đang quấn băng vải của .
“Tay của nhúc nhích hả?” Diệp Ninh sâu kín mở miệng hỏi.
Hơi thở của Cố Phong rối loạn, bộ động tác đều dừng .
Lúc mới phát hiện đang dùng cánh tay đang thương để ôm lấy đệm chăn của Diệp Ninh, gì giống như đang thương chứ.
Lộ tẩy !
“Chuyện đó… thể giải thích.”
Anh lập tức hoảng sợ.
Nếu Diệp Ninh còn phát hiện thương thì cô chính là con ngốc.
“Anh gạt ?”
Lại nghĩ đến trong suốt một tuần qua cô tận tâm tận lực chăm sóc cho ăn uống, kết quả đều là giả ?
Chăm sóc thì cũng thôi, nhưng vấn đề là còn dối!
Cố Phong cảm nhận cảm xúc của cô bình tĩnh, luống cuống tay chân giải thích: “Anh lừa em, thương thật, đến bây giờ khoé miệng vẫn còn lành nữa nè…”
“Cố Phong!” Diệp Ninh nghiến răng nghiến lợi kêu tên của .
Đến bây giờ mà còn giảo biện nữa ?!
Cố Phong hậm hực ngậm miệng, nịnh nọt cô , đó cẩn thận dè dặt hỏi: “Nếu cố ý thì em tin ?”
Diệp Ninh tin mới là lạ đó, cô vung tay lên đ.á.n.h .
Đầu óc của Cố Phong còn phản ứng , cơ bắp theo bản năng hành vi né tránh.
Diệp Ninh đ.á.n.h hụt, kinh ngạc mở to mắt.
Vốn dĩ để cô phát tiết một chút thì cũng coi như xong, nhưng ngờ còn dám trốn nữa?
Cố Phong cảm nhận “sát ý” nồng nặc toả từ cô, chuông cảnh báo trong lòng reo lên.
“Quân t.ử động khẩu động thủ, cùng lắm thì chăm sóc cho em một tuần, ?”
Diệp Ninh mắng : “Anh mơ!”
Sau khi xong, cô nhào về phía nữa.