Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 415
Cập nhật lúc: 2025-12-17 17:19:18
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Viện gia thuộc quân khu.
Diệp Ninh về đến cửa nhà, trong phòng phát tiếng động, đầu tiên là sửng sốt, đó nghĩ đến lẽ là Cố Phong đến.
Cô gõ cửa.
Một lúc , cửa mở .
“Em về .”
Cố Phong mỉm , nhưng mà vết bầm tím mắt và vết trầy nơi khóe miệng vẫn thể thấy rõ ràng, hơn nữa tay của còn quấn băng vải.
Diệp Ninh ngờ cũng thương nặng như thế.
Đi phòng khách, cô ngửi mùi thức ăn thơm phức lan tỏa trong khí.
“Anh nấu cơm hả?”
“Anh thế mà nấu cơm , mua đồ ăn ở bên ngoài, chỉ hâm nóng thôi.” Cố Phong cố ý chỉ cánh tay đang quấn băng vải.
“Biết như thế thì hôm đó nên về .” Diệp Ninh chút hối hận, nếu cô dụ dỗ Mục Văn Hạo rời , bọn họ cũng sẽ đ.á.n.h .
Cố Phong thèm để ý : “Chút vết thương thì là gì chứ, với cho dù hôm đó đ.á.n.h thì ngày chắc chắn cũng sẽ đ.á.n.h thôi.”
Diệp Ninh gì nữa.
Cố Phong thúc giục : “Em rửa tay , tranh thủ lúc đồ ăn còn nóng.”
Diệp Ninh gật đầu.
Vài phút , hai cùng ở bàn cơm.
Diệp Ninh thoáng hoảng hốt trong chốc lát, cảm giác giống như về như .
Thấy Cố Phong chuẩn xới cơm, cô giành : “Để cho.”
Cố Phong mới sực nhớ tay của đang “ tiện”, ngoan ngoãn yên.
Trên bàn là món Diệp Ninh thích ăn, Diệp Ninh phát hiện hình như từ đến nay cô từng hỏi xem Cố Phong thích cái gì.
Mộng Vân Thường
Cố Phong quá thành thạo dùng tay trái cầm đũa, thử gắp lấy đồ ăn.
Cảm nhận ánh của Diệp Ninh, chiếc đũa càng khó điều khiển hơn, phối hợp gì cả.
Diệp Ninh thấy cảnh nhíu mày : “ lấy muỗng cho .”
Cố Phong buông đũa xuống đặt sang bên cạnh, tiếp tục nhắm mắt bừa diễn tiếp.
Sau khi đổi thành muỗng thì đúng là tiện hơn nhiều.
Diệp Ninh cũng quên chăm sóc cho , thấy thích ăn món nào thì gắp bỏ chén cho .
Cố Phong quá thích cái cảm giác chăm sóc , nhất là khi thấy Diệp Ninh tập trung vì .
“Bác sĩ là chừng nào sẽ lành ? Lần cũng thương cánh tay , ảnh hưởng gì ?” Diệp Ninh lo lắng hỏi.
Dù thì là quân nhân, cần dùng tay để cầm súng.
Cố Phong chút chột : “Không quá nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho thì mười bữa nửa tháng là khỏe.”
“Thật ?”
“Thật.”
Cố Phong cam đoan , nhưng mà dám thẳng mắt của Diệp Ninh.
Diệp Ninh nghĩ đến chuyện sẽ gạt cô, như thế thì cũng yên tâm hơn.
“Vậy nếu mấy ngày nay bận thì buổi tối cứ đến đây ăn cơm .”
Hai mắt Cố Phong phát sáng, trong lòng vui như nở hoa, dối cũng đáng.
mà câu tiếp theo đó của Diệp Ninh trực tiếp cho tất cả niềm vui của đều đọng ngay lập tức.
“Dù thì căn nhà cũng là của .”
Cố Phong ngơ ngẩn cô, chỉ trong vài giây ngắn ngủi xuất hiện mấy chục cái suy nghĩ.
Cô đang thử, là thật sự ?
“Tiểu Ninh, em thế là ý gì? Căn nhà là trong đoàn của em phân phối cho em ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-415.html.]
Khó khăn lắm mới cục diện định như hiện tại, thật sự Diệp Ninh bởi vì căn nhà mà gánh nặng tâm lý gì.
“ hết . Thật nên nghĩ đến từ sớm mới đúng, chẳng qua đó là do đoàn trưởng Lâm tự tay đưa chìa khóa cho cô, cho nên cô mới xem nhẹ chuyện .” Vẻ mặt của Diệp Ninh vẫn bình tĩnh.
Cố Phong thể lừa cô nữa.
Diệp Ninh nghiêm túc : “Thật thể trực tiếp thẳng với .”
“Nếu thì em chịu dọn đây ở ?” Cố Phong bất đắc dĩ hỏi .
Diệp Ninh dùng sự im lặng để thế cho câu trả lời.
Cố Phong tiếp tục : “Thật ngay lúc chúng ly hôn thì phòng ở cũng phân phối , lúc em dọn ngoài, nghĩ ở trong viện gia thuộc sẽ an hơn, cho nên mới như thế.”
“Anh trong lòng em đang nghĩ cái gì, cứ coi như là lúc nợ em, hiện tại để đền bù cho em một chút ?”
Anh thật sự lo lắng rằng khi Diệp Ninh chân tướng , sẽ kiên quyết đòi dọn .
Diệp Ninh cố ý sửa đúng : “Lúc nợ gì cả.”
“Vậy em cứ coi như như thế , ?” Cố Phong chút sốt ruột.
Nếu như Mục Văn Hạo thì chắc chắn sẽ ép buộc cô.
Hiện tại cũng chỉ địa bàn của quân khu thì Mục Văn Hạo mới thể tùy ý đến quấy rầy mà thôi.
Diệp Ninh thở dài: “Được , sẽ ở đây.”
Cô cũng tốn nhiều công sức để trang trí căn nhà , hơn nữa cô cũng đoán đái khái suy nghĩ của Cố Phong, nếu thì cũng kiên quyết thế.
Cố Phong cô đồng ý, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng .
Diệp Ninh chủ động chấm dứt đề tài : “Còn một chuyện, em Chu đến kinh thành . Bên đạo diễn Chu chăm sóc, sẽ vấn đề gì.”
Cố Phong mỉm nữa: “Em lo liệu thì đương nhiên là nhất.”
Sau khi ăn xong, Cố Phong giúp cô cùng dọn dẹp chén đũa, Diệp Ninh ngoài cửa sổ, trời tối om.
“Cũng trễ , mau về bộ đội .”
Cố Phong sửng sốt, nỡ rời , thật nơi hai căn phòng ngủ, một một phòng cũng ?
mà dám những lời , cọ tới cọ lui gần nửa tiếng đồng hồ mới Diệp Ninh giục mãi, lưu luyến rời .
Cuộc sống bình thường trở , mới chớp mắt một tuần trôi qua.
Trong một tuần , mỗi đêm Cố Phong đều sẽ đúng giờ xuất hiện ở nhà Diệp Ninh ăn cơm, mà mỗi ngày Mục Văn Hạo cũng đều sẽ đưa hoa tươi đến đội nhạc khí của đoàn văn công.
Cho nên gần như tất cả trong đoàn văn công đều một đàn ông thần bí đang điên cuồng theo đuổi Diệp Ninh.
Diệp Ninh lười để ý đến Mục Văn Hạo, bởi vì ngoại trừ tặng hoa , cũng chủ động đến đoàn văn công nữa.
Mà cô thì bắt đầu cuộc sống tới lui giữa hai điểm viện gia thuộc và đoàn văn công.
Sáng sớm hôm nay, Từ Minh Vũ lập tức tuyên bố buổi chiều trình diễn, bảo chuẩn sẵn sàng .
mà quá quen thuộc với chuyện , chỉ Ngô Hàm Nhu trông vẻ tràn đầy tâm sự.
“Cô thế?” Diệp Ninh nhanh chóng phát hiện trạng thái của cô bình thường cho lắm.
Trịnh Thư Vân cũng sang, đợi Ngô Hàm Nhu mở miệng trực tiếp trêu chọc: “Có cô tin chiều lên sân khấu biểu diễn cho nên mới căng thẳng ?”
Mọi đều Ngô Hàm Nhu chẳng học bất cứ loại nhạc cụ nào cả, cũng tư cách dùng phận thành viên của đội nhạc khí sân khấu biểu diễn.
Nếu là lúc thì Ngô Hàm Nhu chắc chắn sẽ mỉa mai đáp trả, nhưng hôm nay cô một lời, mặt mày căng thẳng ngoài.
Trịnh Thư Vân bóng dáng dần xa của cô , cũng ý thức trạng thái của cô bình thường cho lắm.