Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-12-17 06:16:01
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cộc cộc cộc.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Diệp Ninh mở cửa, ngẩng đầu thấy Chu Thế Thành mặt. Anh rõ ràng từ doanh trại trở về, vẫn còn nguyên bộ quân trang, nếp áo thẳng thớm kịp .
“Em dâu, đây là liên trưởng Cố nhờ mang cơm tối qua cho cô. Đêm nay nhiệm vụ, thể về .”
Diệp Ninh lý do mà chẳng hề ngạc nhiên. Hai tháng nay, Cố Phong trở về thể đếm đầu ngón tay.
“Vâng, . Cảm ơn liên trưởng Chu.”
Cô bình tĩnh nhận lấy hộp cơm, thái độ thản nhiên đến mức khiến Chu Thế Thành thoáng khựng .
Trong lòng bất giác căng lên — cô ầm ĩ ? Còn… cảm ơn?
Người phụ nữ sẽ gây chuyện gì ở bên ngoài chứ?
“Em dâu, cô… chứ?”
Ánh mắt Chu Thế Thành vô thức lướt qua vai cô, căn phòng dọn dẹp gọn gàng bên trong, càng càng thấy bất an.
Diệp Ninh chớp mắt, hỏi ngược :
“Liên trưởng Chu, chứ?”
Chu Thế Thành lập tức hồn, lắc đầu lia lịa như trống bỏi.
“Không, gì. về đây, cô tranh thủ ăn lúc còn nóng.”
Câu còn dứt, lưng rời nhanh, như sợ chậm thêm một giây sẽ xảy chuyện gì đó.
Diệp Ninh quen với ánh mắt né tránh của những xung quanh. Cô đóng cửa , mở hộp cơm .
Hộp cơm đầy ắp, bên trong còn cả thịt.
“Cố Phong cũng tệ lắm, còn nhờ mang cơm về.”
Cô đúng là đói, cầm đũa lên, chuẩn ăn cho thỏa thích. Thế nhưng ngay khoảnh khắc đó, trong đầu cô bỗng hiện lên một hình ảnh.
Một phụ nữ béo ục ịch giữa sân huấn luyện, vỗ đùi rống.
Mộng Vân Thường
“Cố Phong còn là đàn ông hả? Ngay cả vợ cũng nuôi nổi! ba ngày cơm ăn , còn thì ở bộ đội ăn ngon uống sướng! Anh báo ân như thế ? Anh c.h.ế.t đói cưới vợ khác xinh hơn chứ gì!”
“Hu hu hu! Các vị lãnh đạo phân xử giúp với! sắp Cố Phong bỏ đói đến c.h.ế.t !”
Người phụ nữ nước mũi nước mắt tèm lem, thấy vây xem ngày càng đông còn thấy đủ, mà bò từ đất dậy, chạy về phía xà đơn, bộ treo cổ tự vẫn.
Diệp Ninh tối sầm mặt.
“Choang!”
Đũa trong tay rơi xuống đất.
Không.
Không cô.
Tuyệt đối cô!
Cho dù tâm lý mạnh mẽ đến , cô cũng thể tự lừa rằng những chuyện điên rồ từng tồn tại.
Thịt trong hộp cơm bỗng chốc còn thơm nữa. Cô chợt nhận , đổi cái của khác chuyện một sớm một chiều. Nghĩ đúng là quá ngây thơ.
Điểm duy nhất của việc trong lòng chất đầy tâm sự, chính là cảm giác đói bào mòn sạch sẽ.
Diệp Ninh dứt khoát trải chăn đệm xuống đất, thẳng , nhắm mắt ngủ.
giấc ngủ chẳng hề yên .
Cô choàng tỉnh giữa cơn ác mộng, tim đập dồn dập. Những hình ảnh trong mơ khiến cô đến giờ vẫn khó mà tiếp nhận.
Gần như tất cả đều là những chuyện hoang đường, vô sỉ mà nguyên chủ trong hơn hai tháng ở đại viện: đ.á.n.h với vợ đại đội trưởng Lý, trộm trứng gà nhà doanh trưởng Vương, giành đồ ăn với trẻ con… chuyện lớn chuyện nhỏ, thiếu thứ gì.
Diệp Ninh cảm thấy cả đều . Nhìn ánh sáng mờ nhạt nơi chân trời ngoài cửa sổ, cô quyết định đổi tâm trạng.
Cô chống tay dậy.
Không ngủ nữa thì… chạy bộ !
Trời tờ mờ sáng, cả đại viện yên tĩnh lạ thường, khí mang theo lạnh ban mai.
Diệp Ninh gạt bỏ tạp niệm, khởi động , kéo theo thể nặng hai trăm cân bắt đầu chạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-4.html.]
Mục tiêu của cô là ít nhất năm cây .
Thế nhưng đầy một cây , cô thấy sắp phế. Hai đùi nặng như rót chì, mỗi bước đều dốc cạn sức lực.
Cuối cùng, chạy chậm biến thành… bộ chậm.
Dù , cô vẫn thở hổn hển mà kiên trì tiếp tục. Những chuyện phiền lòng trong đầu cuối cùng cũng ném gáy.
Đích đến của cô là con sông hôm qua. Ban đầu tính bốn mươi phút sẽ tới, ai ngờ mất tròn nửa giờ.
Khoảnh khắc thấy mặt sông lấp lánh, chút sức lực cuối cùng trong cô cũng cạn sạch.
Diệp Ninh ngả xuống bãi cỏ ven sông, màng hình tượng, há to miệng thở dốc.
Quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Rất mệt.
một cảm giác sảng khoái diễn tả .
Trên đường từ bờ sông về huyện thành, cơn đói cuối cùng cũng kéo tới.
Giảm cân thì quan trọng, nhưng ăn uống vẫn thể bỏ.
Cô mỗi tháng Cố Phong đều đưa tiền, nhưng nguyên chủ hễ tiền là tiệm ăn uống phung phí, thành nửa tháng đầu ăn no nê, nửa tháng đói meo.
Đáng buồn là… bây giờ đúng nửa tháng .
Dù , Diệp Ninh cũng định tiếp tục đưa tay xin tiền Cố Phong. Cô tay chân, đầu óc, còn tương lai — nuôi sống bản việc khó.
Vào thành, việc đầu tiên cô là tìm một tiệm cắt tóc, cắt phăng mái tóc dài tới eo.
Nguyên chủ từng mê mẩn mái tóc dài đen nhánh một cách gần như biến thái, cho rằng đó là biểu tượng của vẻ .
với hình hơn hai trăm cân , hai chữ “mỹ lệ” thật sự dính dáng nổi.
Tóc cắt xong, cô bán luôn cho tiệm, ngờ hai đồng — với Diệp Ninh lúc , đó là khoản tiền ngoài dự kiến.
Có tiền, cô mua ít rau xanh, một nắm mì sợi, c.ắ.n răng mua thêm năm quả trứng gà để đảm bảo dinh dưỡng, đó trở về đại viện.
Đây là bữa cơm đầu tiên cô tự nấu từ khi đến đây.
Mì nước trong, bên là một quả trứng gà, lúc nhấc nồi còn rưới thêm chút dầu vừng, mùi thơm tỏa khiến chính cô cũng bất ngờ.
Nhà bếp là khu dùng chung, nên lúc cô nấu ăn, ít thấy. Ánh mắt ai nấy đều như gặp quỷ.
Khi Diệp Ninh bưng bát mì về phòng, những xung quanh trốn còn nhanh hơn, sợ cô bày trò gì đó để lừa ăn lừa uống.
Mặc cho ánh , Diệp Ninh vẫn ăn hết bát mì một cách thỏa mãn.
“Diệp Ninh ở nhà ?”
Ngoài cửa vang lên giọng một phụ nữ.
Diệp Ninh đặt bát rỗng xuống, dậy mở cửa.
Cửa mở, Lưu Quế Chi chẳng đợi cô lên tiếng, trực tiếp bước trong.
Diệp Ninh yên hai giây, trong lòng đoán mục đích của đối phương.
Lưu Quế Chi là vợ phó doanh trưởng Vương Long, cũng là của Vương Hổ. Hôm qua cô cứu Vương Hổ sông, hôm nay tìm đến, tám chín phần là vì chuyện .
“Hổ T.ử nhà hôm qua cô cứu nó?”
Quả nhiên, Lưu Quế Chi mở miệng thẳng vấn đề.
Chỉ là giọng điệu cứng nhắc lạnh lùng, chẳng nửa phần cảm kích.
Diệp Ninh mặt đổi sắc, đáp ngắn gọn:
“Vâng.”
Cô xưa nay thói quen lấy nhiệt tình dán m.ô.n.g lạnh.
Ánh mắt Lưu Quế Chi đảo một vòng quanh căn phòng hai mươi mét vuông. Thấy chỉ một chiếc ghế, bà liền xuống chút khách khí.
“Nhà lão Vương chúng thích nợ nhân tình.”
Bà thẳng Diệp Ninh.
“Nói , cô cái gì?”