Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 391
Cập nhật lúc: 2025-12-17 17:18:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộng Kiều Nhụy vẫn còn đang sụt sịt, tiếng mở cửa, đều căng chặt.
Cô dám ngẩng đầu lên, lòng bàn tay căng thẳng đến toát mồ hôi.
Cô rũ mắt xuống, thấy đôi giày da đặt riêng của Mục Văn Hạo đang ngay giường bệnh.
Tuy rằng cô cũng chuẩn sẵn tâm lý , nhưng mà ngay giây phút cổ Mục Văn Hạo bóp chặt, cô vẫn hoảng sợ đến biến sắc.
Cô dùng ánh mắt sợ hãi hoảng loạn về phía Mục Văn Hạo.
Lúc Mục Văn Hạo trông vẻ cực kỳ khủng bố.
Cảm giác hít thở thông Mộng Kiều Nhụy kêu cứu, nhưng mà cổ họng của cô đang thương, Mục Văn Hạo bóp cổ thể phát bất cứ âm thanh nào.
Cô há to miệng hít thở, cố gắng hít thở càng nhiều khí hơn.
hình như Mục Văn Hạo ý định buông tha cô , bàn tay to giống như kìm sắt lập tức siết chặt .
Không khí trong lồng n.g.ự.c nhanh chóng tiêu hao hết, Mộng Kiều Nhụy bắt đầu giãy dụa kịch liệt, bẻ cổ tay của .
mà cho dù cô dùng hết bộ sức lực trong cơ thể thì vẫn thể nào Mục Văn Hạo nhúc nhích dù chỉ một chút.
Thời gian giống như trở nên cực kỳ dài lâu, ngay lúc Mộng Kiều Nhụy cho rằng cô sẽ c.h.ế.t , cuối cùng Mục Văn Hạo cũng thả lỏng tay .
“Khụ khụ khụ... Khụ khụ...”
Mặt mày Mộng Kiều Nhụy đỏ bừng, ho khan kịch liệt, mới từ lằn ranh sống c.h.ế.t bò trở , cảm giác sợ hãi ập về phía cô .
Mục Văn Hạo từ cao xuống cô , ánh mắt hung ác nham hiểm giống như cô là một c.h.ế.t.
“Cô cũng dám tính kế ?”
Đời thứ ghét nhất là khác tính kế, hơn nữa đó còn là phụ nữ mà thèm bỏ mắt.
Hai mắt Mộng Kiều Nhụy đỏ bừng, vì ấm ức, mà là hoảng sợ.
“... Không ...”
Giọng khàn đặc, mỗi một chữ đều cực kỳ khó khăn.
Mục Văn Hạo bóp lấy mặt cô nữa, giống như bóp nát xương cốt của cô , buộc cô đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của cô .
“Cô đến thương hội, cho cô chính là Diệp Tử, là vị hôn thê của , đó mượn cơ hội phá hủy giọng của . Trước coi thường cô quá !”
Tất cả những sự việc xâu chuỗi lên cũng khó đoán.
Nói xong lời cuối cùng, ngũ quan của bắt đầu vặn vẹo.
Tim Mộng Kiều Nhụy đập thình thịch, cô hiện tại cô nhất định kiên quyết thừa nhận.
“... thật sự... . Sao thể tự... thương ...”
“Bởi vì chỉ cần như thế thì cô sẽ là Diệp T.ử chân chính. Hiện tại tất cả thế giới đều Diệp T.ử hạ độc, cổ họng thương, thể nào lên sân khấu biểu diễn nữa.”
Trong lòng Mục Văn Hạo dâng lên lệ khí, ước gì thể giải quyết cô ngay lập tức!
“Không ... . Ông chủ Mục, tin tưởng ... ...”
Nước mắt Mộng Kiều Nhụy rơi như mưa, liên tục lắc đầu phủ nhận.
Mục Văn Hạo hừ lạnh: “Chỉ dựa cô, đương nhiên là sẽ nghĩ kế hoạch , ai đang bày mưu tính kế cho cô?”
Thật trong lòng cũng câu trả lời, nhưng vẫn cứ chính miệng Mộng Kiều Nhụy .
“... Không hiểu đang cái gì, ngày... hôm nay thật sự chỉ là ... cùng , cho nên mới qua đó... khụ khụ khụ...”
Theo tiếng ho khan của Mộng Kiều Nhụy, m.á.u tươi cũng phun , mặt cô từ đỏ bừng đến trắng bệch, mặt lộ vẻ đau đớn.
Mục Văn Hạo còn tiếp tục ép hỏi, y tá đẩy cửa , cảm nhận bầu khí thích hợp, nhanh chóng : “Giường mười hai, đến giờ chích thuốc.”
Mục Văn Hạo lạnh mặt xoay nghênh ngang rời , thèm để ý đến sự sống c.h.ế.t của Mộng Kiều Nhụy.
Mộng Kiều Nhụy chỉ đau lòng, ngược còn giống như trút gánh nặng, mệt mỏi ngã giường, còn chút sức lực nào, đó là cảm giác cổ họng đau rát.
mà tất cả những gì cô trả giá đều xứng đáng, cuối cùng thì cô cũng vượt qua cửa ải .
Mộng Vân Thường
“Biên kịch Diệp, xin chờ chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-391.html.]
Buổi chiều, Diệp Ninh, Cố Phong và Trương Quốc Trụ đang chuẩn về nhà nghỉ, Tiêu Tùng đột nhiên từ phía gọi Diệp Ninh .
Ba đồng thời dừng chân .
Tiêu Tùng nhanh chân chạy đến mặt Diệp Ninh, sốt ruột hỏi: “Biên kịch Diệp, cô cảm thấy công phu của như thế nào?”
Diệp Ninh còn tưởng rằng chuyện quan trọng gì cần , ngờ hỏi một câu như thế.
“Rất .”
Tuy rằng cô cũng một ít thuật phòng ngự, nhưng mà vẫn thể nào sánh bằng Tiêu Tùng, là công phu thật sự.
Được Diệp Ninh khen ngợi, Tiêu Tùng nở một nụ xán lạn.
Hình tượng con rắn rỏi hiện tại lập tức trở nên rộng rãi, sáng sủa.
“Nếu biên kịch Diệp hứng thú, thể dạy cho cô.”
Nếu những tiếp cận đó Cố Phong còn thể chịu đựng thì khi Tiêu Tùng câu xong, sắc mặt của lập tức trở nên âm u.
“ cảm thấy lẽ sẽ cơ hội .”
Người từ chối là Diệp Ninh, mà là giọng lạnh nhạt của Cố Phong.
Tuy rằng cũng đang , nhưng mà nụ lệ trông cực kỳ giả tạo.
Lúc Tiêu Tùng mới để ý đến sự tồn tại của Cố Phong, đầu tiên là liếc , đó mới lộ vẻ mặt vui.
“ Cô là bạn của biên kịch Diệp, nhưng mà đang chuyện với biên kịch Diệp, Cố tùy ý chen trả lời như thế, bất lịch sự ?”
Cố Phong tiếp tục : “Nếu mối quan hệ của và Tiểu Ninh, thì cũng nên tin tưởng lời của . và Tiểu Ninh sắp sửa về , cho nên chắc là sẽ cơ hội học công phu cùng với Tiêu.”
Tiêu Tùng híp ắt , rõ ràng cảm nhận khí thế và địch ý của Cố Phong.
mà cũng ý định lùi bước, định cãi , ngay đó Cố Phong bổ sung : “Huống chi nếu Tiểu Ninh thật sự học thì cũng thể dạy em .”
Anh dùng giọng điệu bá đạo để tuyên thệ chủ quyền của .
Diệp Ninh ngờ hai bọn họ sẽ thái độ như thế với đối phương, nhưng mà Cố Phong đúng, bọn họ sẽ nhanh chóng về, đúng là thể nhận lấy lòng của Tiêu Tùng.
“Tiêu Tùng...”
“ thật sự , thì Cố cũng võ ? Nếu như thế, cũng thử luận bàn với Cố một chút.”
Diệp Ninh còn kịp xong, Tiêu Tùng ngắt lời, hơn nữa còn phát chiến thư với Cố Phong.
Cố Phong giật nhẹ khóe môi: “Không hứng thú.”
Bọn họ là cùng một cấp bậc.
Tiêu Tùng cho rằng sợ hãi cho nên mới từ chối: “Yên tâm, sẽ nương tay.”
“Hai các đều ngậm miệng hết cho !” Trương Quốc Trụ ở bên cạnh thật sự nổi nữa, xụ mặt quát lớn.
Anh cũng thể hai bọn họ đ.á.n.h .
“Tiêu Tùng, là quán quân của cuộc thi võ thuật quốc, hở một tí là đòi luận võ với khác, là mà coi ?”
Anh dùng âm thanh sắc bén nhắc nhở .
Tiêu Tùng lộ vẻ mặt cam lòng, nhưng cũng phản bác Trương Quốc Trụ.
Trương Quốc Trụ về phía Cố Phong, hạ thấp giọng : “Cậu cũng tém tém , bao dung trẻ tuổi một chút.”
Hai bọn họ một là quán quân võ thuật, một là binh vương, nếu hai bọn họ đ.á.n.h , còn ai thắng ai thua nữa.
Quan trọng nhất là những thứ Cố Phong luyện tập đều là kỹ xảo đ.á.n.h g.i.ế.c địch, nếu thật sự là Tiêu Tùng thương, điện ảnh cũng khỏi nữa luôn.
Cố Phong còn chuyện, Diệp Ninh dùng ánh mắt cản .
Anh hậm hực sờ mũi, lời đến bên miệng thì nuốt ngược trở .
Diệp Ninh đầu về phía Tiêu Tùng, mỉm với Tiêu Tùng.
“ xin nhận ý của , nhưng mà thật sự sắp rời khỏi kinh thành . Chờ nếu cơ hội thể dạy một vài chiêu thực dụng.”
Tiêu Tùng lập tức thu hồi địch ý với Cố Phong, ánh mắt về phía Diệp Ninh trở nên vô cùng dịu dàng.
“Vậy cô hứa đấy nhé.”
Diệp Ninh gật đầu : “Ừ, hứa.”