Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 372
Cập nhật lúc: 2025-12-17 15:54:37
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiền Siêu vỗ mạnh vai Lý T.ử Hằng vài cái, giọng tràn ngập phấn khởi: “Dặn dò mấy Vương Băng, công việc tiếp theo đó nhất định thành thật mỹ mới .”
Ông dự đoán, một khi băng từ của Diệp Ninh phát hành thị trường, chắc chắn sẽ tạo thành oanh động.
Thôn Hạnh Hoa.
Khi Cố Phong xách theo hành lý xuất hiện ở cửa, Cố Kiến Quốc đang trong sân phơi nắng thậm chí còn tưởng rằng hai mắt xuất hiện ảo giác.
“Mẹ nó ơi, bà mau đây xem thử! Có hoa mắt , thấy Tiểu Phong về ?”
Không đợi Cố Phong trả lời Ngô Tú Nga cũng từ trong nhà chạy .
“Con, con trai! Là con trai về thật !”
Từ Cố Phong về nhà đến bây giờ tám tháng trôi qua, tóc Ngô Tú Nga bạc ít.
Cơ thể của Cố Kiến Quốc vẫn suy yếu, ông lên quá nhanh, đầu óc cuồng.
“Cha , con về .”
Cố Phong nhanh tay lẹ chân chạy đến mặt Cố Kiến Quốc, đỡ lấy ông .
Mắt Ngô Tú Nga đỏ lên, giọng nghẹn ngào liên tục một câu.
“Về là , về là .”
Cố Phong cha ngày càng già nua, trong lòng cũng chua xót.
Cố Kiến Quốc vô cùng vui mừng, còn nhịn ngoài cửa tìm kiếm: “Tiểu Ninh ? Có về nhà ruột ?”
Dù thì khi Diệp Ninh về cũng về nhà họ Diệp .
Nụ mặt Cố Phong thoáng cứng đờ trong vài giây, đó mới trả lời: “Trong thời gian công việc của em quá bận, xin nghỉ . Con lúc nghỉ nên về .”
Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga đều Diệp Ninh việc ở đoàn văn công, cho nên cũng nghi ngờ lời .
Hai vợ chồng ở hai bên trái kéo Cố Phong nhà.
Lâu lắm Cố Phong về nhà, cả gia đình đương nhiên nhiều chuyện .
“May mà Tiểu Ninh gửi mớ d.ư.ợ.c liệu về, nếu lẽ cha của con cũng chịu đựng đến bây giờ.” Ngô Tú Nga nhắc đến con dâu Diệp Ninh thì lập tức khen dứt miệng.
Cố Kiến Quốc bệnh, tiền viện là do Diệp Ninh gửi về, thầy t.h.u.ố.c đông y kê phương t.h.u.ố.c cho Cố Kiến Quốc, d.ư.ợ.c liệu cũng đều là do Diệp Ninh mua về.
Con dâu như thế, chắc cả cái thôn Hạnh Hoa cũng tìm thứ hai.
Cố Phong xong khó hiểu: “Mẹ, d.ư.ợ.c liệu gì thế? Tiểu Ninh gửi d.ư.ợ.c liệu về lúc nào?”
Ngô Tú Nga và Cố Kiến Quốc đều sửng sốt, đó liếc .
“Tiểu Ninh với con hả?”
Cố Phong lập tức ý thức Diệp Ninh chuyện giấu .
Không cần trả lời, hai vợ chồng cũng lập tức đoán .
“Tiểu Ninh cũng thật là, chắc nó sợ con sẽ lo, cho nên mới .” Ngô Tú Nga thế, vẻ mặt Cố Phong càng thêm nghiêm túc.
Anh gì, chờ Ngô Tú Nga tiếp tục .
“Hồi năm ngoái cha của con bệnh càng ngày càng nặng, đó cha mới đến tìm một thầy t.h.u.ố.c đông y tiếng. Thầy t.h.u.ố.c đông y bắt mạch cho cha con xong, cha con thiếu khí huyết, quá yếu bồi bổ , nếu cứ tiếp tục như thế mãi thì cha con sẽ sẽ chống đỡ quá lâu.”
Cho dù là hiện tại nhưng Ngô Tú Nga nghĩ đến trạng thái lúc đó của Cố Kiến Quốc cũng đều cảm thấy trong lòng sợ hãi.
Cố Phong lập tức lo lắng sợ hãi về phía Cố Kiến Quốc.
Cố Kiến Quốc cho một ánh mắt yên tâm đừng lo lắng.
Ngô Tú Nga cũng nhanh chóng : “Sau đó thầy t.h.u.ố.c còn kê một phương t.h.u.ố.c cực kỳ đắt đỏ, là nếu thể uống t.h.u.ố.c đúng liều thì lẽ còn hi vọng. mà đừng là trong thôn, còn trong thành tìm, nhưng kết quả đều tìm mấy d.ư.ợ.c liệu quý báu . Mẹ hết cách, đành thư cho hai đứa, nhờ hai đứa nghĩ cách xem .”
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-372.html.]
Cố Phong từng thấy lá thư mà Ngô Tú Nga , nếu như gửi đến viện gia thuộc của quân khu thì chắc chắn Diệp Ninh nhận lấy .
“Vẫn là Tiểu Ninh giỏi, con bé thật sự tìm đủ d.ư.ợ.c liệu gửi về nhà. Cha của con điều trị một đoạn thời gian, cơ thể rõ ràng chuyển biến theo chiều hướng .”
Ngô Tú Nga về phía Cố Kiến Quốc.
Đại nạn c.h.ế.t nhất định sẽ hạnh phúc cuối đời.
Giọng của Cố Phong chút kích động: “Em gửi d.ư.ợ.c liệu về lúc nào thế?”
Ngô Tú Nga đáp hề do dự: “Vừa ăn tết xong mấy ngày.”
Bởi vì lúc đó mới ăn tết xong cho nên bà nhớ rõ.
Cố Phong lập tức nghĩ đến thời gian đó lúc cũng là lúc Diệp Ninh ở kinh thành, lúc đó cô về chung với trong đoàn văn công mà quyết định ở kinh thành, cho nên cô là vì mua d.ư.ợ.c liệu cho cha nên mới ở .
Hình như tất cả suy đoán đều chứng cứ thuyết phục .
Lúc đó đang chấp hành nhiệm vụ, cho dù trong nhà xảy chuyện lớn hơn nữa thì cũng .
Là Diệp Ninh yên lặng chăm sóc cha cho .
Nếu về nhà thăm thì vẫn sẽ hề gì về chuyện .
Ngô Tú Nga và Cố Kiến Quốc thấy vẻ mặt liên tục đổi của Cố Phong, cũng nhận điều gì khác thường.
“Cố Phong, con thế?”
Bọn họ là cha , đương nhiên hiểu rõ con cái của .
Cố Phong miễn cưỡng thu hồi suy nghĩ, rặn một nụ tự nhiên cho lắm : “Không gì. Con nghĩ lẽ là lúc đó con ở bộ đội bận quá, cho nên Tiểu Ninh mới cho con. Hiện tại cha cảm thấy thế nào ?”
“Đã khỏe hơn nhiều lắm, hôm qua còn theo xuống ruộng nữa.” Ngô Tú Nga ha hả , ông bạn già coi như nhặt lai một cái mạng, mấy chuyện khác cũng quan trọng nữa.
Cố Kiến Quốc từ nãy đến giờ gì, đột nhiên nghiêm túc dặn dò Cố Phong: “Tiểu Ninh là một cô gái , nếu con bé thì bộ xương già của cha cũng c.h.ế.t bao nhiêu . Con bé là ân nhân cứu mạng của cha, cũng là ân nhân cứu mạng của con, con đối xử với con bé cho đó.”
Tuy rằng những lời ông nhiều , nhưng mỗi thấy Cố Phong đều sẽ nhịn lặp nữa.
Cố Phong trịnh trọng nghiêm túc gật đầu.
Cho dù và Diệp Ninh còn là vợ chồng thì cũng đều sẽ dùng hết quãng đời còn để đối xử với Diệp Ninh.
Nói chuyện với cha xong, Cố Phong lập tức bắt đầu việc.
Sửa nóc nhà, quét sân, dọn dẹp nhà cửa, bận rộn đến khi trời tối cũng dừng .
Thời gian thể về nhà quá ngắn, ngắn đến mức cảm thấy hình như còn kịp cái gì.
Ngô Tú Nga vốn dĩ định bảo đừng vất vả như thế, nhưng mà ngày mai sẽ , tâm trạng mới vui vẻ lập tức rơi xuống đáy cốc.
Cố Phong cũng thời gian về thật sự quá ngắn, nhưng mà nếu về, trong lòng vẫn cứ yên tâm .
Buổi tối, Cố Kiến Quốc cố thức đến chín giờ vẫn nhịn ngủ, Ngô Tú Nga thì cứ trong phòng Cố Phong sửa soạn.
“Đây là hai đôi giày vải cho con và Tiểu Ninh, thì , nhưng mà mang thoải mái.”
“Mẹ, chỗ bọn con thiếu gì hết.” Cố Phong thật sự cha quá mệt nhọc.
“Giày mua thì đó, nhưng sẽ thoải mái bằng của nhà . Con cứ với Tiểu Ninh, lúc nào nó ở nhà thì mang. Với cũng gì khác thể cho hai đứa.”
Ngô Tú Nga nhét giày vải trong túi hành lý của Cố Phong.
Tuy rằng bà Cố Phong, nhưng Cố Phong cũng thể cảm xúc nghẹn ngào và lưu luyến trong giọng của bà .
Lần Cố Phong từ chối, tùy ý để Ngô Tú Nga nhét vô thứ râu ria trong túi hành lý.
“Mẹ, và cha đều giữ gìn sức khỏe, như thì con ở bộ đội mới thể yên tâm .”
“Mẹ bảo đảm sẽ chăm lo cho cha con thật . , còn thứ lắm cho con xem.” Ngô Tú Nga xoay đầu , lén lau khô nước mắt, đó mở tủ gỗ lấy một túi vải nho nhỏ.