Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 315
Cập nhật lúc: 2025-12-17 15:49:31
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vì chứ?” Diệp Ninh hiểu vì cô sẽ đột nhiên như thế.
Mộng Vân Thường
Lời của Trịnh Thư Vân đến bên miệng, mới nghĩ đến lúc nãy cô hứa với Cố Phong là sẽ cho Diệp Ninh.
“ chỉ là thấy mấy ngày nay cô đều nhắc đến doanh trưởng Cố, cho nên mới cố ý nhắc nhở cô thôi, đừng bỏ bê đó.”
Diệp Ninh cô giải thích xong, thu hồi tâm trạng nghiên cứu.
Xem cô gái còn chuyện cô và Cố Phong ly hôn.
Nếu cô , cô tạm thời cần cho cô .
Chào tạm biệt Trịnh Thư Vân xong, Diệp Ninh tùy tiện tìm đại một tiệm cơm nhỏ cách đoàn văn công xa.
Cô gọi đại một chén mì, hai món ăn kèm, chuẩn ăn xong thì qua Hồng Hải.
Cô đang tập trung ăn mì thì đột nhiên một bóng ở mặt cô.
Gương mặt Diệp Ninh lập tức căng chặt, định bên cạnh còn nhiều chỗ trống, nhưng mà khi cô thấy rõ đến là Mục Văn Hạo thì lời đuổi kéo cảm xúc tối tăm thế.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là xung quanh, xác định xem nơi nào quen cô .
Mục Văn Hạo vẫn cứ mỉm , tiện tay cởi nón xuống, đặt ở cạnh bàn.
“Đừng , sẽ nào khác .”
Anh vô cùng tự tin những lời .
Diệp Ninh đảo mắt về phía hai vệ sĩ đang cửa, cực kỳ chán ghét cách việc kiêu ngạo ngang ngược của Mục Văn Hạo.
“Anh đang cái gì?”
Nơi cũng chỉ cách đoàn văn công chừng vài trăm mét mà thôi.
Hôm nay trông Mục Văn Hạo vẻ vui, hề để ý đến sự thiếu kiên nhẫn của Diệp Ninh.
“ vốn dĩ định dẫn cô ngoài ăn cơm.”
Nhìn nửa chén mì còn sót trong chén của cô, cũng chút thèm, tiếp tục : “Tuy rằng nơi trông xập xệ, nhưng nếu cô thích thì cũng chẳng cả.”
Nói xong trực tiếp phất tay với đầu bếp đang nấu mì.
“Cho một chén mì giống cô .”
Hiện tại Diệp Ninh chỉ còn một cảm giác là bực bội mà thôi: “Anh đây tìm là việc gì?”
Đừng là thật sự chỉ tới tìm cô ăn tối thôi đó.
Mục Văn Hạo hề hoang mang : “ thấy hôm nay hình như tâm trạng của cô lắm thì , cô gặp chuyện gì bực bội ? cũng ngại .”
Đương nhiên là vui , cuối cùng cũng ly hôn.
Anh xác nhận với Cố Phong , cô ký tên đơn ly hôn.
Sự việc tiến triển còn thuận lợi hơn trong tưởng tượng của nhiều, cho nên lẽ cô cũng quá nhiều tình cảm với cuộc hôn nhân .
Anh thậm chí còn chờ đến buổi tối cô tự đến Hồng Hải, mà vội vàng chạy đến đây tìm cô.
Giờ phút , trong mắt Mục Văn Hạo, Diệp Ninh chẳng khác nào là phụ nữ của .
Diệp Ninh hiểu lầm ý của , còn tưởng rằng đang ám chỉ chuyện cô và Lý Mỹ Linh ở đoàn văn công ngày hôm nay.
Cho nên đàn ông còn cài trong đoàn văn công theo dõi ?
“Anh ?”
Giọng trầm thấp áp lực.
Mục Văn Hạo gật đầu : “Có một vài vốn dĩ xứng, cô thế là đúng. Nếu là cô thì thế từ lâu .”
Diệp Ninh thêm câu nào nữa, giờ phút , ý định trở nên mạnh mẽ hơn trong lòng cô đạt đến đỉnh điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-315.html.]
Người phục vụ nhanh chóng bưng mì sợi nóng hổi đến mặt Mục Văn Hạo.
Mục Văn Hạo xắn ống tay áo lên, bắt đầu thoải mái hào phóng ăn ngấu nghiến, hề chê mùi vị nhạt nhẽo của chén mì .
Mặt Diệp Ninh lạnh tanh .
“Cũng tệ lắm, quả nhiên khẩu vị của cô cũng thích.” Mục Văn Hạo ăn khen ngợi.
Mà càng biểu hiện vui vẻ thì cảm giác nguy hiểm trong lòng Diệp Ninh càng dày đặc.
Mục Văn Hạo càng ngày càng dạt dào hứng thú, đột nhiên hỏi: “Cô khi trở thành ông chủ Mục mà đều sợ hãi thì trải qua những năm tháng như thế nào ?”
Ngay từ đầu còn cho rằng Diệp Ninh cũng sẽ vẫn thèm quan tâm, nhưng mà ngờ Diệp Ninh : “Muốn.”
Anh vốn dĩ hưng phấn càng hưng phấn hơn.
Không ngờ cô còn hứng thú với quá khứ của , đối với Mục Văn Hạo mà , đây thật sự là một tín hiệu cực kỳ quan trọng.
“Cô đừng thấy hiện tại sống mà lầm, thật là một đứa trẻ mồ côi.”
Câu đầu tiên khi Mục Văn Hạo mở miệng lập tức Diệp Ninh kinh ngạc.
Cô thật sự kinh ngạc.
Từ đến nay Diệp Ninh từng nghĩ đến chuyện là trẻ mồ côi.
Đây là đầu tiên Mục Văn Hạo kể về quá khứ của cho khác, cảm giác giống như mở rộng cánh cửa lòng phủ đầy bụi với một khác.
“ nhớ rõ chắc là năm ba bốn tuổi gì đó, cha c.h.ế.t vì bệnh, đó gia đình chú thím quăng trong núi bỏ mặc. Lúc đó trong núi còn sói, lẽ bọn họ cho rằng sẽ sói ăn thịt . mà khiến bọn họ thất vọng , ở trong núi dạo một vòng chừng hơn nửa tháng, đó .”
Giọng điệu của Mục Văn Hạo nhẹ nhàng, rõ ràng là mang theo ý , giống như đang kể tình cảnh thê t.h.ả.m của nào đó.
Diệp Ninh mà nhíu mày, tuy rằng kể ở trong núi trải qua những chuyện gì, nhưng chỉ cần ngẫm cũng một đứa bé mới ba bốn tuổi sống sót trong ngọn núi đầy thú dữ thì trải qua bao nhiêu chuyện nguy hiểm.
“Có cô cũng cảm thấy giỏi lắm đúng ? Có cảm thấy chú thím đáng ghét lắm ?” Mục Văn Hạo cẩn thận để ý từng phản ứng nhỏ mặt Diệp Ninh, thích thấy cô bởi vì mà d.a.o động cảm xúc.
Diệp Ninh lựa chọn im lặng.
mà những lời Mục Văn Hạo đó cô sợ hãi hết hồn.
“Cho nên chờ lớn lên , đủ năng lực, cố ý về thăm chú thím, cũng quăng con trai của bọn họ trong hang sói.
Mục Văn Hạo mỉm , thậm chí còn đắc ý.
Chút thương hại mới xuất hiện trong lòng Diệp Ninh lập tức biến mất sạch sẽ.
Đầu óc của cô đúng là úng nước , cho nên mới thương hại Mục Văn Hạo khi còn nhỏ.
Lúc Mục Văn Hạo đến những chuyện , cảm thấy gì cả: “Chuyện hợp lý . chỉ là đáp trả những gì bọn họ từng với khi xưa mà thôi.”
Diệp Ninh thấy dáng vẻ đương nhiên của , sắc mặt trở nên càng hơn.
“Sau khi chạy khỏi núi thì bắt đầu lưu lạc. Lúc còn nhỏ yếu lắm, chỉ thể ăn mày xin cơm, giành đồ ăn với ch.ó hoang, còn chịu đựng khác đ.á.n.h c.h.ử.i nữa. Lúc đó nếu thể ăn một chén mì nóng hổi như thế , thật sự là c.h.ế.t cũng tiếc.”
Mục Văn Hạo chằm chằm mì trong chén, cảm thán sự thê t.h.ả.m trong quá khứ.
“Sau đó lớn lên một chút, học cách lao động khổ sai. từng tiệm rèn học đồ, cũng từng đến cảng khiêng bao tải, lúc nghèo túng nhất còn đến võ quán luyện võ cùng. Không kiểu luyện võ trong tưởng tượng của cô , là là cái kiểu lên cho đ.á.n.h đó. Có nhiều suýt chút nữa đ.á.n.h c.h.ế.t luôn , cuối cùng cũng chỉ kiếm ba năm hào.”
Không rơi trong hồi ước quá khứ , nụ mặt Mục Văn Hạo dần dần biến mất, theo bản năng vuốt ve những nơi từng đau .