Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-12-17 06:16:00
Lượt xem: 70
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Phiếu tắm.”
“Phiếu… tắm?”
Diệp Ninh ngẩn cửa nhà tắm, nhân viên chặn , nhất thời kịp phản ứng.
“ . Muốn tắm thì phiếu. Không phiếu thì miễn .”
Người đàn ông trung niên ô cửa sổ liếc cô một cái, ánh mắt đầy cảnh giác, rõ ràng coi cô là loại lén lút trốn phiếu.
Diệp Ninh gượng. Cô gì thứ đó.
“Vậy… thể mua ?”
“Chỗ chỉ nhận phiếu, nhận tiền. Rốt cuộc cô ?”
Giọng ông đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.
Diệp Ninh hết cách, đành lủi thủi .
Trời oi bức, thể hiện tại mập nặng, buổi sáng còn dọn dẹp cả buổi, mồ hôi túa dính nhớp khắp , khó chịu đến mức cô chỉ nổi cáu.
Cứ về thế thì chịu nổi.
Không nhà tắm, cô chợt nhớ cách huyện thành xa một con sông. Nghĩ tới đó, Diệp Ninh lập tức đổi hướng, thẳng ngoại thành.
Nhà ăn quân khu.
Cố Phong ăn xong bữa trưa, xếp hàng múc thêm một hộp cơm.
“Liên trưởng Cố, múc cơm cho vợ ?”
Liên trưởng ba Chu Thế Thành , ánh mắt đầy thương cảm.
Vợ nhà theo quân đội thì chăm lo chồng con chu đáo, còn vợ của Cố Phong thì nổi tiếng ham ăn lười . Đừng giặt giũ nấu nướng cho chồng, ngay cả cơm cho chính , cô cũng từng nấu lấy một .
Khoản trợ cấp ít ỏi của Cố Phong đều cô mang ngoài tiêu xài hoang phí, mà vẫn đủ.
“Liên trưởng Chu, tối nay nhiệm vụ, về . Phiền mang hộp cơm về cho cô .”
Chỉ cần nghĩ đến chuyện tối qua, trong lòng Cố Phong dâng lên một cảm giác ghê tởm. Anh thực sự gặp Diệp Ninh.
Việc nhớ mang cơm về cho cô, vì quan tâm. Chỉ là , nếu cô cơm ăn, thế nào cũng chạy thẳng tới đơn vị, lóc om sòm, ầm ĩ cả lên, ảnh hưởng vô cùng .
Chu Thế Thành từ chối, nhận lấy hộp cơm.
“ hiểu.”
Diệp Ninh nổi tiếng đanh đá khắp quân khu, vì thế ai nấy đều âm thầm thở dài thương xót cho Cố Phong.
“Liên trưởng Cố,” Chu Thế Thành hạ giọng, ghé sát , “ lớn hơn mấy tuổi, câu thật sự .”
“Cậu nên ly hôn sớm với cô . Chuyện cô chăm sóc cuộc sống của tạm gác , nhưng loại phụ nữ như , sớm muộn gì cũng liên lụy tiền đồ của .”
Người vẫn , thà phá một ngôi chùa chứ phá một mối hôn nhân. Diệp Ninh thì quá mức khiến khác trời đất phẫn nộ.
Cố Phong nghiêm mặt, một lời.
Anh vốn hề tự nguyện kết hôn. Cha già cần giữ thể diện, ơn cứu mạng thể báo.
Ban đầu nghĩ, cưới thì cũng thôi, sống với ai mà chẳng như . Diệp Ninh phá vỡ nhận thức của .
Dung mạo, dáng — thể nhắm mắt bỏ qua. từng việc cô , đều ngừng thử thách giới hạn chịu đựng của .
Anh nhẫn nhịn hơn hai tháng. Tối qua, chỉ vì ép giúp tìm một công việc văn công đoàn gì đó, cô thậm chí còn dùng thủ đoạn đê hèn để cưỡng ép .
Đến giờ nghĩ , vẫn thấy buồn nôn.
Cố Phong thậm chí dám tưởng tượng, một khi đề nghị ly hôn, phụ nữ đó sẽ những chuyện điên cuồng đến mức nào.
Chu Thế Thành nét mặt biến đổi liên tục của , trong đầu chỉ còn một câu:
Gia môn bất hạnh!
Diệp Ninh hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng tới bờ sông.
Con sông lớn hơn so với ký ức của cô. Nước sông trong vắt, bên bờ cảm nhận một luồng mát lạnh phả lên mặt.
Nơi quá hẻo lánh. Diệp Ninh chỉ cởi áo sơ mi bên ngoài, trực tiếp nhảy xuống nước.
Cô vốn bơi giỏi, nhưng với thể gần hai trăm cân hiện tại, cô dám bơi chỗ nước sâu, chỉ từ từ thích ứng.
Thả lỏng , lềnh bềnh trong dòng nước, cô mới cảm thấy thật sự còn sống.
“Cứu với! Cứu mạng!”
Tiếng kêu hoảng loạn của trẻ con đột ngột vang lên.
Mộng Vân Thường
Diệp Ninh lập tức ngoi lên mặt nước, về phía phát âm thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-3.html.]
Cách cô chừng hai ba trăm mét, trong dòng nước một bóng đang lặn ngụp. Trên bờ, một bé khác la, giọng khàn .
Có đuối nước!
Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Ninh dốc lực bơi tới.
Người đuối nước là một đứa trẻ. Nhờ kỹ năng bơi , Diệp Ninh nhanh chóng kéo bé lên bờ.
Cậu bé còn thấy bạn cứu, sợ hãi kích động, run rẩy một chỗ.
Đến khi rõ khuôn mặt hai đứa trẻ, Diệp Ninh mới phát hiện — là quen.
Đứa đuối nước là Vương Hổ, con trai út của phó doanh trưởng Vương.
Đứa bờ là Vương Long, trai của Vương Hổ.
Hai em dám chạy sông bơi, còn xảy chuyện lớn thế .
Vương Hổ bất động, gương mặt nhỏ trắng bệch, còn thở.
Vương Long mới mười hai, mười ba tuổi, cảnh liền mềm nhũn cả chân, òa nức nở.
Diệp Ninh lập tức ép ngực, tiến hành cấp cứu.
Tiếng của Vương Long ngày càng lớn, đến mức chói tai.
“Ngậm miệng cho chị!”
Diệp Ninh sầm mặt quát lớn.
Tiếng khựng . Vương Long lúc mới nhận cứu em trai là ai.
Người phụ nữ mập … nổi tiếng hung dữ!
“Phụt—”
lúc đó, Vương Hổ phun một ngụm nước, đó ho sặc sụa. Tuy mặt đỏ bừng, nhưng cuối cùng cũng giữ mạng.
Diệp Ninh lúc mới dừng tay, đỡ bé dậy, vỗ lưng giúp thở đều hơn.
Vương Long tròn mắt em trai, dùng sức hít mũi, dám nữa.
“Ai cho các em đây bơi?” Diệp Ninh nghiêm mặt chất vấn.
Hôm nay gặp cô còn may, nếu hậu quả thật dám nghĩ.
Vốn dĩ cô chẳng hiền lành, lúc trừng mắt càng thêm đáng sợ.
Vương Long vô thức ôm chặt lấy em trai, ánh mắt cô chẳng khác nào thú dữ.
“Chị đ.á.n.h thì đ.á.n.h em ! Đừng đ.á.n.h em trai em!”
“…”
Khóe miệng Diệp Ninh giật giật. Rõ ràng cô cứu , nhưng bộ dạng thằng nhóc như thể cô sắp ăn thịt bọn chúng.
“Lần chị đánh. nếu còn dám tới đây bơi nữa, chị nhất định tha!”
Ác thì ác , dù danh tiếng của cô cũng ngày một ngày hai.
Vương Long cô chằm chằm.
“Còn mau ?” Diệp Ninh gằn giọng.
Hai em như đại xá, lập tức ôm chạy mất, đầu cũng dám ngoảnh .
Diệp Ninh dở dở bóng dáng chật vật . Nghĩ tới những việc từng , cô bỗng thấy đổi ấn tượng của về — đúng là còn khó hơn lên trời.
Khi Diệp Ninh về tới đại viện quân khu thì trời ngả chiều. Trên đường , bụng cô réo ngừng.
Từ tối qua đến giờ ăn gì, dày vò cả ngày, đói bụng là chuyện đương nhiên.
Trong túi chỉ còn tám hào — bộ gia sản hiện tại của cô.
cúi đầu mũi giày gần như thấy , ý nghĩ ăn cơm lập tức bóp c.h.ế.t từ trong trứng nước.
Giảm cân. Phải giảm cân!
Khu nhà ngang náo nhiệt vô cùng, trong khí tràn ngập mùi thức ăn thơm nức.
Diệp Ninh c.ắ.n răng, cố đè nén cơn thèm, bước nhanh qua hành lang.
Trong phòng vẫn y nguyên như lúc cô rời .
Chiếc giường gãy vứt ngoài. Không tiền mua cái mới, cô chỉ thể trải chiếu, tạm bợ ngủ qua đêm.