Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 290
Cập nhật lúc: 2025-12-17 15:01:58
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chờ Diệp Ninh viện gia thuộc, ở lầu mới thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu về phía cửa sổ của nhà .
Trong phòng đen thui bất cứ ánh sáng gì.
Hiện tại cũng khá trễ, cô cũng thể xác định là Cố Phong về là ngủ mất .
Hiển nhiên xác suất của cái thứ nhất sẽ càng cao hơn.
Vài phút , cô mở cửa phòng , quả nhiên Cố Phong cũng ở nhà.
Đây vốn dĩ là một chuyện cực kỳ bình thường, nhưng mà vì thời gian Cố Phong luôn ở trong nhà , hiện tại căn phòng chỉ một là cho Diệp Ninh cảm giác trống rỗng quạnh quẽ.
mà loại cảm xúc chỉ kéo dài chừng vài giây, lập tức cô vứt đầu.
Mà lúc , Cố Phong đang thẳng ở lầu, bóng dáng cô đơn ánh đèn đang sáng lên trong phòng.
Anh cũng ý định lên lầu, bởi vì sợ, sẽ khi đối mặt với Diệp Ninh , càng sẽ nỡ rời cô .
Không qua bao lâu , ánh đèn trong phòng tắt , Cố Phong thu hồi ánh mắt lưu luyến, cô đơn xoay , rời khỏi đại viện.
Mấy ngày đó, cuộc sống của Diệp Ninh khôi phục như bình thường.
Bận rộn chạy tới chạy lui giữa đoàn văn công và Hồng Hải.
Cố Phong vẫn hề về nhà, cô chủ động gọi điện thoại hỏi thăm.
Cố Phong chỉ với cô là dạo gần đây trong doanh nhiều công việc, mỗi ngày đều việc đến nửa đêm, cho nên trực tiếp ngủ trong ký túc xá trong doanh.
Diệp Ninh cũng nghi ngờ , chỉ dặn dò chú ý giữ sức khỏe.
Cố Phong vốn cho rằng chỉ cần về thì sẽ tạm thời trấn an Mục Văn Hạo, mãi đến khi nhận cuộc điện thoại của Mục Văn Hạo thứ hai.
“Chắc cũng việc mấy ngày tới đoàn văn công sẽ tiếp đãi đoàn quan sát nước ngoài đúng , ngay lúc mà còn Tiểu Ninh chuyện ly hôn ảnh hưởng đến công việc ?” Cố Phong dùng giọng điệu sắc bén nhắc nhở Mục Văn Hạo.
Mục Văn Hạo lập tức bắt trọng điểm trong lời của : “Cho nên ý của doanh trưởng Cố là chờ đoàn quan sát nước ngoài rời , sẽ ly hôn ngay, đúng ?”
Anh mới xong câu , ông lập tức lặng ngắt như tờ, đó là một lặng giống như c.h.ế.t chóc kéo dài chừng mười giây.
“Được. Vậy cho doanh trưởng Cố thêm vài ngày cuối cùng, nếu khi đoàn quan sát nước ngoài rời khỏi , doanh trưởng Cố tìm cớ khác để từ chối, đến lúc đó tất cả trong thành phố đều sẽ Diệp T.ử trụ cột của Hồng Hải, vị hôn thê của Mục Văn Hạo chính là Diệp Ninh của đoàn văn công.” Mục Văn Hạo dùng giọng điệu nhẹ nhàng lời uy h.i.ế.p tàn nhẫn nhất, cần Cố Phong mở miệng trả lời, xong lập tức cúp máy.
Mu bàn tay của Cố Phong nổi lên gân xanh dữ tợn, dùng hết bộ sức lực mới bình tĩnh đặt ống về vị trí cũ.
Chờ từ phòng thường trực về doanh bộ, Lôi Vĩnh Minh gần như chỉ cần thoáng qua là lập tức phát hiện bình thường, vội vàng tiến lên hỏi: “Doanh trưởng, xảy chuyện gì thế?”
Hiện tại Cố Phong trông đáng sợ, còn đáng sợ hơn gấp mấy chục khi đ.á.n.h thua trận nữa.
Lôi Vĩnh Minh chút sợ hãi hết hồn, bởi vì thật sự nghĩ , rốt cuộc là loại chuyện gì mà thể ảnh hưởng đến mức chứ?
“Không việc gì.” Giọng của Cố Phong trầm thấp áp lực, thẳng là việc gì, cho bất cứ cơ hội nào để tìm hiểu thêm nữa.
Lôi Vĩnh Minh hiểu ý của , lập tức ngậm miệng, nhíu chặt mày, đồng thời cũng ý thức lẽ vấn đề thật sự nghiêm trọng.
Đoàn văn công.
Lần tập luyện cuối cùng, đội nhạc khí và đội ca hát hợp tác khá mỹ.
Đến cả Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa cũng đều nhịn vỗ tay.
Mộng Vân Thường
Ngô Hàm Nhu ở giữa đội ca hát, hào quang của bản toát bốn phía.
Bởi vì cô , mấy ngày nay hai đội ngũ thể là luyện tập đến mức mất ăn mất ngủ, tiến bộ thể dùng từ thần tốc để hình dung, thực lực cũng tiến bộ vượt bậc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-290.html.]
“Tốt! Đều !”
Lý Kiến Hoa lớn tiếng khen ngợi.
Ngày mai đoàn quan sát sẽ đến, dùng trạng thái như thế để biểu diễn, bảo đảm sẽ bất cứ sai lầm nào.
Tuy rằng Từ Minh Vũ biểu hiện khoa trương như thế, nhưng mặt mày cũng lộ vẻ hài lòng.
“Hôm nay tạm thời tập luyện đến đây thôi, tan ca về nhà nghỉ ngơi cho khỏe , chào đón ngày mai tiến đến!” Hiện tại Lý Kiến Hoa thể là cực kỳ tự tin, ánh mắt khi về phía Ngô Hàm Nhu giống như đang cục cưng.
“Hừ! Rõ ràng đây là kết quả của sự cố gắng của tất cả , cứ như là tất cả đều là công lao của Ngô Hàm Nhu .”
Ngoài hành lang, Trịnh Thư Vân tức giận bất bình , những khác cũng rối rít hùa theo.
Mọi một câu, cô một câu, tất cả đều biểu đạt sự khó chịu về Ngô Hàm Nhu.
Diệp Ninh cảm thấy Ngô Hàm Nhu thật sự là một tài, chỉ một cô mà thể mối quan hệ của đội nhạc khí và đội ca hát trở nên hòa thuận.
“Diệp Ninh, cô tiếng nào thế? Cô coi Ngô Hàm Nhu quá đáng lắm ?” Trịnh Thư Vân phát hiện cô hề gì, lập tức hỏi ý kiến của cô.
Sau đó tất cả đều tập trung về phía Diệp Ninh.
“ là thái độ của Ngô Hàm Nhu quá đáng, nhưng mà cô xuất hiện cũng tạo hiệu ứng cá da trơn cho đội.” Diệp Ninh nghĩ thế nào thì thế đấy.
Mọi ngơ ngác , hiểu cô thế là ý gì.
“Hiệu ứng cá da trơn là cái quái gì thế?”
Có mấy đồng thanh hỏi, cảm thấy cụm từ xa lạ.
Diệp Ninh mấy gương mặt tò mò , cô vốn dĩ cũng chỉ thuận miệng thôi, ngờ mấy bọn họ hứng thú.
“Hiệu ứng cá da trơn chính là bỏ cá da trơn chung đàn với cá mòi để nuôi, bởi vì cá da trơn sẽ liên tục bơi lội truy đuổi, khơi dậy d.ụ.c vọng cầu sinh của cá mòi.”
“ cá da trơn , nhưng mà cá mòi là cá gì thế?”
Diệp Ninh còn hết câu thì Trịnh Thư Vân tiếp tục hỏi.
Hơn nữa chỉ cô mà ngoại trừ Diệp Ninh , tất cả ở đây đều .
Diệp Ninh dở dở , lẽ cô còn phổ cập cho bọn họ về các loài cá nữa hả?
“Thì là một loại cá đó. Đây cũng chỉ là cách so sánh mà thôi, chúng là cá mòi, mà Ngô Hàm Nhu chính là cá da trơn. Trước chúng quá an nhàn, việc cũng tính tích cực và động lực. Sau khi Ngô Hàm Nhu xuất hiện, cô dùng thái độ và lời để kích thích chúng , chúng d.ụ.c vọng trở nên hơn nữa, cho nên mới tạo hiệu quả như thế .”
Lần thì tất cả đều hiểu , đều lộ vẻ mặt suy ngẫm.
Phân tích của Diệp Ninh thật sự khá lý.
“Nếu như thế thì chúng còn cảm ơn Ngô Hàm Nhu nữa ?” Trịnh Thư Vân quá chấp nhận kết luận .
Diệp Ninh khẳng định : “Nếu cứ nhất quyết tính toán rõ ràng thì cũng là thể.”
Sắc mặt của Trịnh Thư Vân trở nên khá khó coi, Diệp Ninh ho khan, đổi đề tài.
“Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là chính chúng khát vọng tiến bộ và thực lực, mà kết quả cũng là do chúng cố gắng mới đạt .”
Trịnh Thư Vân lập tức bắt cơ hội, hai mắt sáng lên nữa.
“ ! Quan trọng nhất đương nhiên vẫn cứ là chúng !”
Mọi đang dần ỉu xìu xuống cũng tươi tỉnh vui vẻ trở .