Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 283
Cập nhật lúc: 2025-12-17 15:01:51
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ đến đây, Cố Phong thật sự tát cho bản một cái bạt tay.
“Cảm ơn.”
Trong cuộc hôn nhân của bọn họ, cuối cùng thì vẫn là nợ cô.
Lúc nãy xin cũng Diệp Ninh kinh ngạc lắm , hiện tại câu “cảm ơn” càng Diệp Ninh khó hiểu hơn.
Mộng Vân Thường
“Cảm ơn gì chứ?”
Không bọn họ đang chuyện cô giảm cân ?
Cố Phong lộ một nụ chua xót: “Cảm ơn em vì tất cả thứ.”
Diệp Ninh nhướng mày, vẫn hiểu cho lắm.
mà cô cũng cảm nhận hình như cảm xúc của Cố Phong bình thường cho lắm.
“Anh thế?”
“Anh hết. Tiểu Ninh, cuối cùng cũng hiểu vì em sẽ từ chối .”
Mãi đến giờ phút , Cố Phong mới thật sự bình tĩnh trở , thật sự xứng nhận tình cảm của cô.
Trong cuộc hôn nhân , thực hiện nghĩa vụ mà một chồng cần .
Mà ở phương diện tình cảm mà , cũng là thật sự trả giá.
Hiện tại hiểu hết , nhưng hình như cũng còn kịp nữa .
Hơi thở Diệp Ninh gián đoạn, tuy rằng cô hiểu cái gì, nhưng chắc chắn giống như những gì cô nghĩ.
“Cố Phong, cũng .”
Chỉ là cô là một nhát gan, cô còn chuẩn sẵn tâm lý để một quân tẩu chân chính.
Cô ích kỷ, chỉ giống như bây giờ.
Có một cuộc hôn nhân định, thể giúp đỡ lẫn , nhưng cô cũng sẽ vì một đàn ông mà đ.á.n.h mất chính .
Cố Phong nên hình dung tâm trạng hiện tại của như thế nào nữa, duỗi tay sờ đầu Diệp Ninh.
“Em đúng là một cô gái ngốc mà.”
Người là cô mới đúng.
Diệp Ninh cũng kháng cự việc Cố Phong chủ động tiếp xúc , hơn nữa cô ảo giác , cô cứ cảm giác hiện tại Cố Phong trông vẻ như là chút... bi thương?
Bi thương?
Một đàn ông như Cố Phong, thể cảm xúc như thế chứ.
Chắc chắn là do cô lầm .
“Anh trai, mua một đóa hoa tặng cho chị gái xinh ?”
Bé gái xách theo giỏ hoa đến mặt hai , ánh mắt cẩn thận chờ mong Cố Phong.
Bên trong giỏ hoa đủ các loại hoa đầy màu sắc, rõ ràng là do chính cô bé tự hái.
Diệp Ninh quan sát bộ quần áo đầy mụn vá và gương mặt chút lấm lem tràn ngập bất an của cô bé, cho dù Cố Phong mua thì cô cũng sẽ mua.”
mà giây tiếp theo, Cố Phong bắt đầu nghiêm túc giỏ hoa cẩn thận lựa chọn.
Ngay từ đầu Diệp Ninh còn cho rằng Cố Phong sẽ chỉ chọn một đóa hoa hoặc là mua hết cả giỏ hoa luôn. mà cô ngờ rằng Cố Phong tâm trạng lựa hoa, còn bó thành một bó hoa nho nhỏ.
Diệp Ninh bó hoa tạo thành từ các loại hoa dại, cảm thấy chút xinh , khỏi cảm thán, một đàn ông rắn rỏi như Cố Phong cũng sẽ thẩm mỹ xinh đối với hoa cỏ như thế.
Giỏ hoa của đứa bé lập tức mất hơn phân nửa, nhận lấy tiền của Cố Phong, cong cả mắt.
Chờ đến khi cô bé rời , Cố Phong đưa đóa hoa bó xong đến mặt Diệp Ninh.
“Tặng cho em.”
Diệp Ninh rõ ràng là ngẩn ngơ.
Tuy rằng cô Cố Phong mua mấy đóa hoa chỉ là vì giúp đỡ cô bé , nhưng mà hiện tại trịnh trọng đưa hoa cho cô như thế, ngược cô cảm thấy là vì tặng hoa cho cô nên mới mua.
“Cảm ơn.”
Cô hồn, nhận lấy bó hoa, thậm chí suy nghĩ kỹ, cô cắm bó hoa đầu tiên của mùa xuân bình hoa, trưng ở chỗ nào đó trong phòng.
“Nói đến cũng buồn , từ lúc chúng kết hôn đến bây giờ, đây là đầu tiên tặng quà cho đó.”
Diệp Ninh yêu thích nghịch bó hoa, thuận miệng trêu chọc.
Hiện tại bọn họ ngược càng ngày càng giống vợ chồng.
Người vô tình, tâm.
Ánh mắt của Cố Phong d.a.o động.
Có lẽ sẽ còn cơ hội như nữa.
“Tiểu Ninh, em cái đó ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-283.html.]
Diệp Ninh theo tầm mắt của Cố Phong, cách đó xa một cái xích đu.
mà xích đu một vài đứa bé đang chơi .
“ con nít chứ.”
Cô cũng thể giành xích đu với con nít đúng ?
Cố Phong trực tiếp lên, về phía cái xích đu đó.
Diệp Ninh khó hiểu .
Cố Phong nhanh chóng đến bên cạnh xích đu, gì đó với cha của đứa bé và đứa bé , đó bé con lập tức to nhảy xuống xích đu, theo cha rời .
Cố Phong vẫy tay với Diệp Ninh.
Diệp Ninh dở dở , nhanh chóng qua đó.
“Anh gì với bọn họ thế?”
Cô thật sự cũng tò mò.
Cố Phong chỉ : “Không gì, em lên , đẩy cho em.”
Diệp Ninh ngờ còn sẽ úp úp mở mở, nhưng mà cô vẫn phối hợp lên lên bàn đu dây.
Cố Phong đằng cô, nhẹ nhàng đẩy lưng cô.
Xích đu mắt đầu lắc lư.
Diệp Ninh cũng nhớ rõ cuối cùng cô xích đu là lúc nào, gió nhẹ phất qua gương mặt cô, cực kỳ thoải mái.
“Cố Phong, đẩy mạnh thêm chút .”
Cô đột nhiên nổi hứng chơi đua, bay lên cao hơn.
“Được thôi.” Cố Phong lên tiếng, bắt đầu đẩy mạnh hơn.
Bàn đu dây càng ngày càng cao, Diệp Ninh chỉ cảm thấy cô càng gần chân trời hơn.
Cảm giác bay lên thật sự tuyệt, giống như phiền muộn đều vứt đầu.
Hơn nữa vì cô Cố Phong ở phía bảo vệ cô , cho nên cô hề cảm thấy sợ hãi chút nào.
“Lại cao thêm chút nữa !”
Diệp Ninh nắm chặt hai sợi dây bên cạnh xích đu, vui sướng chỉ huy.
Nếu hiện tại cô đầu , chắc chắn sẽ thấy gương mặt mỉm đầy cưng chiều của Cố Phong.
Tiếng của cô lên xuống theo nhịp đưa của xích đu, rơi trong ánh mắt và trái tim của Cố Phong.
Cố Phong đột nhiên chút hi vọng xa vời mà nghĩ, nếu thời gian thể vĩnh viễn dừng ở thời khắc thì bao.
Chờ Diệp Ninh từ xích đu xuống thì là hơn mười phút .
Cố Phong dẫn cô chơi bập bênh, cô thể trải nghiệm cảm giác ngây thơ hồn nhiên như một đứa trẻ.
Diệp Ninh chơi vô cùng vui vẻ, mới chớp mắt đến trưa.
Hai đến một quán ăn cách công viên xa ăn cơm.
Không bởi vì hôm nay tâm trạng của cô , Diệp Ninh ăn uống cảm thấy ngon miệng hơn nhiều, ăn ngon lành.
Cô vốn dĩ cho rằng ngoài chơi suốt một buổi sáng, ăn cơm nước xong cũng nên về nhà , nhưng mà Cố Phong chủ động đề nghị: “Tiểu Ninh, chúng xem điện ảnh .”
Bọn họ còn quá nhiều chuyện kịp cùng .
“Xem điện ảnh?” Diệp Ninh thật sự kinh ngạc.
Cô còn từng đến rạp chiếu phim của thời đại bao giờ.
“Nếu như em thì phố dạo một vòng cũng , là em đến chỗ nào chơi ?” Cố Phong hỏi ý kiến của cô.
Chỉ cần là chuyện cô là .
Diệp Ninh cũng ý tưởng gì khác: “Vậy xem điện ảnh .”
“Được .” Cố Phong đồng ý, thò tay túi lấy khăn tay đưa cho cô.
Diệp Ninh thấy còn sẽ mang theo khăn tay, thật sự cảm thấy kỳ lạ.
“Đây là đồ mới, từng xài nào hết.” Cố Phong thấy cô cầm lấy, còn tưởng rằng cô chê.
“ ý , chỉ là ngờ rằng còn thói quen mang theo khăn tay thôi.” Diệp Ninh cầm lấy, thành thật .
Cố Phong tự lầm bầm một : “Anh thói quen , chỉ là cảm thấy lẽ em sẽ cần.”
“Anh gì thế?” Diệp Ninh rõ.
“Không gì, em ăn no ?” Cố Phong thấy dáng vẻ thỏa mãn khi ăn no của cô, cô nén xúc động tiếp cận cô.
Diệp Ninh lau sạch miệng : “ giữ khăn tay , chờ giặt sạch sẽ trả cho .”
Tuy rằng khăn cũng vết bẩn gì, nhưng mà như thế mới lễ phép.
Cố Phong gì, cũng coi như từ chối.