Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 276
Cập nhật lúc: 2025-12-17 15:01:44
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái độ của Diệp Ninh đối với Mục Văn Hạo khác biệt với thái độ của Mục Văn Hạo dành cho Diệp Ninh, chuyện thật sự bình thường.
Trong tiềm thức cô đương nhiên tin tưởng Diệp Ninh, nhưng mà cảm giác hiếu kỳ đối với Mục Văn Hạo cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
“Thư Vân, lời, cô đừng đến Hồng Hải nữa.” Diệp Ninh thể nào nhiều hơn, chỉ hi vọng Trịnh Thư Vân thể tin tưởng cô .
Trịnh Thư Vân há to miệng, định gì đó, giọng của Mục Văn Hạo từ bên cạnh truyền đến.
“Hai cô gái xinh đại giá quang lâm, đúng là Hồng Hải vô cùng vinh hạnh!”
Diệp Ninh chỉ cần giọng của , trong lòng lập tức trầm xuống.
Lại thấy hai mắt lập tức tỏa sáng của Trịnh Thư Vân, vẻ tối tăm mặt cô càng nhiều hơn.
“Ông chủ Mục!”
Trịnh Thư Vân vui vẻ lên, nhưng mà khi thấy ngoại trừ Mục Văn Hạo còn Mộng Kiều Nhụy cũng đến cùng, nụ mặt cô lập tức cứng .
cũng chỉ mất vài giây, cô quăng cảm xúc khác thường trong lòng xuống, nở một nụ tươi rói.
“Ông chủ Mục, Diệp Tử, xin chào.”
Bởi vì lúc Vương Hinh Tuyết từng đến Hồng Hải kiếm chuyện, cho nên mấy trong đoàn văn công đều gương mặt thật của Diệp Tử.
Trong mắt Trịnh Thư Vân, Mộng Kiều Nhụy chính là Diệp Tử.
Ánh mắt của Mục Văn Hạo đầu tiên là dừng Diệp Ninh trong tích tắc, đó lập tức mỉm về phía Trịnh Thư Vân.
“Cô Trịnh, lâu gặp.”
Anh lâu gặp, nhưng thật cũng chỉ mới vài ngày mà thôi.
Trịnh Thư Vân thấy Diệp Ninh vẫn cứ xụ mặt, hề ý định chào hỏi Mục Văn Hạo, cảm thấy như thế thật sự lễ phép, lập tức kéo Diệp Ninh từ chỗ lên.
“ và Diệp Ninh cùng đến đây chơi, nhưng đáng tiếc hôn nay cô Diệp T.ử ca hát.”
Từ đến giờ Trịnh Thư Vân đều cực kỳ yêu thích Diệp Tử, cho nên hiện tại ánh mắt khi về phía Mộng Kiều Nhụy tràn ngập thiện.
Mộng Kiều Nhụy đối mặt với trường hợp như thế, lựa chọn duy nhất chính là ít ít , nhiều quan sát sắc mặt của Mục Văn Hạo và Diệp Ninh.
Quả nhiên cần cô trả lời, Mục Văn Hạo lập tức : “Diệp T.ử là cục cưng của Hồng Hải, cũng là cục cưng của , cũng nỡ để cô mệt.”
Lời đầy mập mờ trong lòng Trịnh Thư Vân chua lòm, cố ý thoáng qua cánh tay Mộng Kiều Nhụy đang ôm tay Mục Văn Hạo.
“Có một ông chủ như ông chủ Mục, đúng là thật.”
Mục Văn Hạo đầu tiên là thoáng qua Diệp Ninh, đó cố ý sờ nhẹ tay Mộng Kiều Nhụy.
Diệp Ninh suýt chút nữa ghê tởm đến mức buồn nôn, nhưng mà cô cũng chen lời của Mục Văn Hạo, bởi vì chỉ như thế mới thể Trịnh Thư Vân xóa sạch những suy nghĩ nên với Mục Văn Hạo.
Mục Văn Hạo chỉ mà , cao thâm khó đoán.
Trịnh Thư Vân cảnh Mục Văn Hạo và Mộng Kiều Nhụy mật, đến chiếc nhẫn cực to tay Mộng Kiều Nhụy, nghĩ đến vị hôn thê mà Mục Văn Hạo từng , đột nhiên ý thức gì đó.
Cô kinh ngạc, nhưng mà hình như cũng hợp tình hợp lý.
Cô hỏi cho rõ ràng, lo lắng thế là quá đường đột ?
Ngay lúc cô phân vân rối rắm, Mục Văn Hạo chủ động lên tiếng hỏi thể xuống chơi chung với bọn họ .
Trịnh Thư Vân về phía Diệp Ninh.
Nếu Diệp Ninh , cô cũng thể đồng ý.
“Được thôi.” Diệp Ninh cũng từ chối.
Trên mặt Trịnh Thư Vân giấu niềm vui sướng, cô thích nhất là náo nhiệt, hơn nữa luôn tiếp tục hiểu thêm về Mục Văn Hạo.
Tuy rằng lúc nãy Diệp Ninh phủ nhận chuyện cô và Mục Văn Hạo là bạn, nhưng hiện tại đồng ý tiếp xúc với Mục Văn Hạo, cho nên cho dù bạn thì cũng nên là mối quan hệ tệ lắm.
“Như mới đúng chứ, đều là bạn, vui vẻ chơi chung với là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-276.html.]
Bốn trong phòng bao, cho dù bên ngoài sân khấu ca hát vui vẻ thì cũng thể che giấu bầu khí cứng đờ và hổ giữa bọn họ.
Diệp Ninh ý định lên tiếng chuyện, từ khi Mục Văn Hạo xuất hiện, ánh mắt của cô cũng trở nên lạnh nhạt.
Mộng Kiều Nhụy thì từ nãy đến giờ vẫn cứ ngoan ngoãn bên cạnh Mục Văn Hạo, khác biệt với một ngôi ca nhạc sáng rọi bắt mắt sân khấu.
Mục Văn Hạo thì là nhẹ nhàng thoải mái nhất trong bốn , cơ thể lười biếng dựa ghế sofa, uống rượu ngắm trai xinh gái bên sân nhảy.
“Diệp Tử, mời cô một ly.” Trịnh Thư Vân bưng ly rượu lên.
Hiếm khi cô mới cơ hội thể uống rượu chung với Diệp Tử.
Mộng Vân Thường
Mộng Kiều Nhụy cũng vội vàng cầm lấy chén rượu, cùng Trịnh Thư Vân uống một cạn sạch.
Uống xong, Mộng Kiều Nhụy chút căng thẳng thoáng qua Diệp Ninh, đó với Trịnh Thư Vân: “Hiện tại ở sân khấu, cô thể gọi bằng tên thật, tên Mộng Kiều Nhụy.”
Có bản tôn là Diệp Ninh đang ở đây, Mộng Kiều Nhụy thật sự gánh nổi cái tên Diệp Tử.
Sau khi xong, cô căng thẳng để ý phản ứng của Diệp Ninh và Mục Văn Hạo, quả nhiên hai bọn họ cũng lộ chút bực bội khó chịu gì.
Trịnh Thư Vân cũng ngờ rằng cô còn thể tên thật của Diệp Tử, còn một chút kinh ngạc và sợ hãi.
“Được, cô Mộng.”
Lúc Mộng Kiều Nhụy mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Cô Mộng, hết bộ các ca khúc của cô, bài nào cũng cực kỳ thích.” Trịnh Thư Vân bắt đầu mở máy hát, sinh động bầu khí.
Mộng Kiều Nhụy trả lời: “Cảm ơn cô thích.”
“Còn bài hát cô sáng tác cho đoàn văn công chúng nữa, thật sự tuyệt vời. Cô thể cho linh cảm sáng tác của ca khúc đó là gì ?” Trịnh Thư Vân tâm sự với như Diệp T.ử từ lâu, hiện tại cuối cùng cũng như mong .
Vẻ mặt của Mộng Kiều Nhụy cứng , cô là Diệp T.ử thật, mấy thứ chứ?
mà Trịnh Thư Vân hỏi, cô thể trả lời, chỉ đành Diệp Ninh với ánh mắt cầu cứu.
Diệp Ninh mở miệng : “Thư Vân, hiện tại là ngày nghỉ của , cô đừng bàn đến vấn đề ?”
“Hả?” Trịnh Thư Vân Diệp Ninh nhắc nhở xong, lúc mới bừng tỉnh hiểu : “Coi cái tật của nè. Vậy đổi sang đề tài khác, lúc ông chủ Mục vị hôn thê, đó là...”
Tuy rằng cô thẳng tên của Mộng Kiều Nhụy, nhưng mỉm trực tiếp thẳng về phía Mộng Kiều Nhụy.
Mục Văn Hạo cong môi : “ .”
Thật trong lòng Trịnh Thư Vân cũng đoán , nhưng hiện tại Mục Văn Hạo thừa nhận một cách dứt khoát như thế, trong lòng vẫn cứ chút bực bội.
mà cô bực bội xong thì càng tươi hơn.
“Ông chủ Mục và cô Mộng đúng là trai tài gái sắc, chúc mừng ông chủ Mục, cũng chúc mừng cô Mộng.”
Mộng Kiều Nhụy hổ mỉm .
Diệp Ninh nghĩ đến câu trai tài gái sắc, đúng là xứng đôi.
Mục Văn Hạo thuận thế : “Cuối tuần chính là ngày đính hôn của chúng , nếu hôm đó cô rảnh thì thể đến đó tham dự chung vui.”
“Cuối tuần? Vậy chẳng chỉ còn ba ngày ? rảnh!” Trịnh Thư Vân đồng ý nhanh, Diệp Ninh cản cũng cơ hội.
Mục Văn Hạo khẽ tiếng, đó về phía Diệp Ninh, cố ý : “Vậy chờ mong sự hiện diện của hai .”
Tâm trạng của Diệp Ninh cực kỳ áp lực, cô cứ cảm giác buổi tiệc đính hôn của Mục Văn Hạo đơn giản, hiện tại còn mời cả Trịnh Thư Vân đến, thật sự rốt cuộc cái gì?
Trịnh Thư Vân hề phát hiện sóng gió mãnh liệt giữa Diệp Ninh và Mục Văn Hạo, vui vẻ xem tiết mục, trò chuyện.
Uống ít rượu, Diệp Ninh mới hiệu với Trịnh Thư Vân, hai cùng khỏi Hồng Hải.
Mục Văn Hạo và Mộng Kiều Nhụy chủ động đưa hai đến cửa.
Mục Văn Hạo vẫy tay gọi xe của đến.