Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 235

Cập nhật lúc: 2025-12-17 14:58:58
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Nhanh chỗ nào chứ, còn thấy chậm nữa đó.”

Lý Mạn Mạn ngượng ngùng , “ ” đương nhiên là đang chỉ đối tượng kết hôn của cô .

Trịnh Thư Vân và Diệp Ninh dáng vẻ tràn ngập tình yêu của Lý Mạn Mạn, ngay yêu thật .

Thời gian tổ chức hôn lễ là thứ bảy tuần , còn hơn mười ngày, hai đều lập tức đồng ý.

Hơn nữa Trịnh Thư Vân còn la lối phụ dâu cho Lý Mạn Mạn.

Lý Mạn Mạn đương nhiên là cầu còn .

“Diệp Ninh, đến lúc đó nếu liên trưởng Cố rảnh thì hai cùng luôn nha,”

Mọi đều Cố Phong về, tuy rằng mấy bọn họ quá quen thuộc với Cố Phong, nhưng Lý Mạn Mạn vẫn cứ mời.

Diệp Ninh trực tiếp đồng ý, chỉ cô sẽ chuyển lời cho Cố Phong.

thì cô cũng thể quyết định Cố Phong , hơn nữa cô cũng ngày chắc ngày hôm đó Cố Phong bận chuyện gì khác .

Lúc Cố Phong đang trong xe của Giả Hạo, chạy về nghĩa trang liệt sĩ bên ngoài thành.

“Thời gian trôi qua nhanh thật, nháy mắt một năm nữa trôi qua.”

Giả Hạo lái xe cảm thán, đồng thời sắc mặt cũng vô cùng nghiêm túc.

Cố Phong thẳng về phía , phụ họa: “ , một năm nữa trôi qua.”

Từ khi chiến hữu hi sinh đến bây giờ, mỗi năm bọn họ đều sẽ đến đây để tế bái, gương mặt và giọng của chiến hữu vẫn còn rõ ràng ở mắt bọn họ, nhưng đây là năm thứ ba .

Chờ hai đến mộ bia, lập tức thấy một cô gái đang thẳng ở lăng mộ.

Cô gái cũng thấy bọn họ, một giây , gương mặt của cô còn mang theo vẻ bi thương, nhưng giây tiếp theo lộ nụ vui sướng.

“Anh Giả, Cố, là hai ? Hai khỏe ?”

Giả Hạo và Cố Phong liếc , đều chút kinh ngạc, nhưng mà hai nhanh chóng nhận cô gái mặt là ai.

Chu Giai Bội, em gái duy nhất của Chu Sơn.

Lần cuối cùng bọn họ thấy Chu Giai Bội là ba năm , lúc bọn họ đây an táng Chu Sơn hi sinh.

Khi đó Chu Giai Bội vẫn còn là một cô gái mười lăm tuổi, tránh ở phía cha , thành tiếng.

Ba năm chỉ cho cô cao lên mà ngũ quan cũng đổi nhiều.

Nếu còn nét giống với năm bốn năm phần, hiện tại bọn họ thật đúng là chắc thể nhận .

“Em là Bội Bội hả?” Giả Hạo quan sát cô từ xuống .

Chu Giai Bội hưng phấn gật đầu: “Là em. Cuối cùng cũng gặp hai , thật sự là quá .”

Không chỉ bất ngờ và vui vẻ, Giả Hạo và Cố Phong cũng cảm thấy như thế.

Nhà của Chu Sơn ở tỉnh khác, đến đây một cũng dễ dàng gì.

Hơn nữa hiện tại nơi chỉ một Chu Giai Bội, thấy cha Chu và Chu .

“Tụi gặp em cũng vui, mấy năm gặp, em cũng thành thiếu nữ !” Ánh mắt của Giả Hạo khi về phía Chu Giai Bội tràn ngập hiền hòa và thiện như một trai đích thực.

Chu Sơn hi sinh, Chu Giai Bội là đứa con duy nhất của nhà họ Chu, đối với bọn họ mà , cô cũng là cô em gái thiết nhất của bọn họ.

Chu Giai Bội tự nhiên hào phóng mỉm , ba trò chuyện đơn giản vài câu, Giả Hạo và Cố Phong mới bắt đầu tế bái Chu Sơn.

“Anh em, tụi ở bên đều cả, ở bên cũng đó nha, chờ chúng cùng đoàn tụ.”

Giọng điệu Giả Hạo nhẹ nhàng, nhưng mà trong mắt giấu vẻ bi thương và nhớ nhung.

Từ đầu đến cuối Cố Phong đều gì, nhưng mà trong lòng cũng thầm lời .

 

 

 

Cố Phong, Giả Hạo và Chu Giai Bội khỏi nghĩa trang liệt sĩ.

Hai lập tức phát hiện Chu Giai Bội còn mang theo rương hành lý, giống như là sẽ lập tức về.

mà dựa theo những gì bọn họ thì nhà họ Chu cũng bạn bè thích gì ở đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-235.html.]

“Bội Bội, em dự định chừng nào sẽ về?” Giả Hạo chủ động quan tâm hỏi.

Câu tiếp theo của Chu Giai Bội đều là Giả Hạo và Cố Phong lộ vẻ kinh ngạc.

“Em về.”

“Cái gì mà về?” Giả Hạo hỏi thắc mắc trong lòng Cố Phong.

Chu Giai Bội giải thích: “Em đây, thể ở gần trai thêm một chút.”

Cố Phong hỏi: “Em ai để ở nhờ ?”

Chu Giai Bội lắc đầu: “Em ở một .”

“Cha của em đồng ý cho em đây một ?” Tuy rằng hiện tại Chu Giai Bội trưởng thành, nhưng dù cũng là một cô gái, còn rời xa quê hương.

“Bọn họ cũng em ngoài trải nghiệm rèn luyện.” Câu trả lời của Chu Giai Bội Giả Hạo và Cố Phong tạm thời nên gì.

Cha Chu Chu cũng can đảm thật, mà cũng yên tâm .

Hiện tại lúc bọn họ gặp , bọn họ nhất định nhúng tay .

“Lên xe , tụi chờ em về thành.” Giả Hạo nhận lấy hành lý của Chu Giai Bội.

Chu Giai Bội cũng thiết với bọn họ, vui vẻ leo lên xe .

Giả Hạo Chu Giai Bội còn ăn trưa, cho nên về thành, chuyện đầu tiên chính là dẫn cô đến tiệm cơm.

Mộng Vân Thường

Vừa lúc bọn họ cũng thể hỏi xem tiếp theo đây cô dự tính như thế nào.

Chu Giai Bội thật sự đói bụng, ăn ngấu nghiến.

Giả Hạo giống như một ông cha già lo lắng đủ thứ, liên tục dặn dò: “Em ăn chậm thôi, đừng sốt ruột.”

Cố Phong ở bên cạnh vô cùng săn sóc rót cho cô một ly nước.

Chờ đến khi Chu Giai Bội ăn gần xong , hai bọn họ mới bắt đầu hỏi thăm tỉ mỉ.

“Em gái, em em đến đây phát triển, em dự tính gì ? Đã chỗ ở ?”

Chu Giai Bội vô cùng lễ phép lau miệng, buông chén đũa xuống, đó mới mở miệng.

“Em còn tìm chỗ ở, kế hoạch của em là sẽ thuê một căn nhà ở chỗ , khi tìm nhà thì tạm thời sẽ ở nhà nghỉ.”

Cố Phong và Giả Hạo xong đều nhíu chặt mày.

Một cô gái sinh sống ở bên ngoài cũng là chuyện đơn giản gì.

“Hay là để hỏi thăm giúp em xem ký túc xá một của quan quân còn phòng trống nào ha?” Giả Hạo đề nghị.

Tuy rằng tình huống của Chu Giai Bội phù hợp với điều kiện xin, nhưng Chu Sơn là liệt sĩ, lẽ tổ chức sẽ sắp xếp riêng, chăm sóc cho cô hơn.

“Không .” Cố Phong trực tiếp phủ định ý tưởng : “Bên ai là nữ hết.”

Ở chung với một đám đàn ông, sẽ nhiều bất tiện.

Giả Hạo thật đúng là nghĩ đến chuyện .

“Anh Giả, Cố, hai cần lo cho em , em thuê nhà ở bên ngoài là .” Tuy rằng Chu Giai Bội tuổi còn nhỏ, nhưng mà suy nghĩ nhiều thứ, cô đến nơi cũng trở thành gánh nặng của nào.

Cố Phong suy nghĩ một chốc, cuối cùng vẫn quyết định.

“Em cứ giao chuyện thuê nhà cho tụi , mấy ngày nay em tạm thời cứ ở nhà nghỉ .”

Giả Hạo cũng nghĩ như thế, cho dù thật sự ngoài thuê nhà thì cũng nên để hai bọn họ xử lý giúp.

Chu Giai Bội rõ tình nghĩa của bọn họ với trai , cho nên cũng từ chối.

“Vậy công việc thì ? Em nghề gì?”

Chuyện nơi ở thương lượng xong, chuyện còn chính là công việc.

Chi phí sinh hoạt trong thành phố sẽ thành, ăn mặc ngủ nghỉ chuyện gì cũng cần tiền, cũng thể miệng ăn núi lở .

Lúc thì Chu Giai Bội cho bọn họ một câu trả lời khẳng định: “Em đến đoàn văn công thử một xem .”

 

 

 

 

 

Loading...