Diệp Ninh lên tiếng chào xoay định về nhà ăn cơm.
Lý Kim Phượng dường như vẫn , tiếp tục bắt chuyện:
“Cô nấu nướng như . Lúc nãy thấy cô chỉ luộc rau thôi, rau xào mới ngon chứ.”
Diệp Ninh đáp bình thản:
“ cố ý giảm dầu giảm muối, ăn sẽ cho sức khỏe hơn.”
Lý Kim Phượng xong càng khó hiểu:
“Không ăn muối thì lấy sức khỏe?”
Diệp Ninh chỉ mỉm , buồn giải thích thêm.
Đột nhiên Lý Kim Phượng hạ thấp giọng, vẻ mặt đầy tò mò, tiến gần cô:
“Mấy ngày nay… liên trưởng Cố về nhà, đúng ?”
Cô quan sát kỹ. Từ cái ngày xảy chuyện gãy giường, Cố Phong từng ngủ nhà. Ý tứ phía , ai cũng .
Diệp Ninh thầm thở dài. Cô thật sự hiểu nổi vì thích săm soi chuyện riêng của khác đến .
“Gần đây quân khu chuẩn thi đấu võ thuật, khá bận.”
Cô tự nhiên, cũng hẳn là dối. Từ ngày đó đến nay, cô gần như liên lạc với Cố Phong, ngay cả chuyện ly hôn bàn đó cũng tiến triển.
Mộng Vân Thường
Dựa theo thái độ của Cố Phong, nếu rảnh rỗi, việc đầu tiên chắc chắn sẽ là giải quyết chuyện .
Lý Kim Phượng lắc đầu, giọng chắc nịch:
“Bộ đội lúc nào chẳng bận. Nếu trong lòng cô, kiểu gì cũng tranh thủ về nhà .”
Diệp Ninh nhịn cô thêm mấy .
Thấy Diệp Ninh phản ứng, Lý Kim Phượng cho rằng đủ thẳng:
“Diệp Ninh , cô đến đại viện cũng gần ba tháng . Cả đại viện , nhà ai mà chồng về nhà? Chỉ Cố Phong là ngoại lệ. Cô cũng , quậy cũng quậy , nhưng tác dụng gì ? Trong lòng cô thấy uất ức ?”
“Vậy ý cô là gì?” Diệp Ninh hỏi.
Hai mắt Lý Kim Phượng lập tức sáng lên:
“Trên đời thiếu hoa thơm cỏ lạ, cần gì khư khư một thương . Liên trưởng Cố điều kiện tuy , nhưng trong lòng cô. Cô nên nhân lúc còn trẻ, tìm thích thì hơn.”
Diệp Ninh hiểu ngay:
“Cô đang khuyên ly hôn với Cố Phong?”
Sắc mặt Lý Kim Phượng cứng một thoáng, nhanh chóng khôi phục:
“ cũng chỉ là cho cô thôi.”
“Chắc đây ý của Cố Phong, đúng ?”
Giọng Diệp Ninh tuy hỏi, nhưng đầy khẳng định.
Nếu Cố Phong thật sự như , cần nhờ khác đến hộ.
Lý Kim Phượng gượng vài tiếng, thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
“Được, hiểu .”
Diệp Ninh bưng mâm thức ăn, lướt qua cô , lên lầu.
Lý Kim Phượng há miệng mấy , thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng chẳng thốt lời nào.
Rốt cuộc là đồng ý… đồng ý?
Diệp Ninh khuất bóng lầu, Vương Hinh Tuyết liền xuất hiện.
“Chị dâu, ?”
Vẻ mặt Lý Kim Phượng phức tạp, lắc đầu, gật đầu.
Vương Hinh Tuyết hiểu:
“Con nhỏ mập đó đồng ý ly hôn hả?”
“Không.”
Sắc mặt Vương Hinh Tuyết lập tức sa sầm.
“ cô cũng ầm lên, chỉ là .”
Lý Kim Phượng cau mày suy nghĩ. Diệp Ninh bây giờ, thật sự khó đoán hơn nhiều.
“Đã là chứ? Chị dâu chị cũng thật là, chuyện nhỏ cũng xong!”
Vương Hinh Tuyết thiếu kiên nhẫn oán trách.
Lý Kim Phượng thu suy nghĩ, sắc mặt trầm xuống:
“Hinh Tuyết, em đang trách chị ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-22.html.]
Nếu sáng sớm Vương Hinh Tuyết tìm tới, nhờ cô xen chuyện , cô cũng chẳng rảnh mà lo chuyện khác.
Lúc Vương Hinh Tuyết mới nhận giọng điệu của :
“Em ý đó. Chỉ là… chị Diệp Ninh chơi ?”
Miệng thì giải thích, nhưng trong lòng đầy bực bội.
Hôm qua cô xúi Sầm Lan trút giận, ngờ Trịnh Thư Vân phá hỏng. Tức đến mức cả đêm ngủ yên, sáng nay mới tìm Lý Kim Phượng để tiếp tục gây chuyện.
Cô vốn nghĩ, dù thuyết phục Diệp Ninh, thì chí ít cũng khiến hai cãi . Chuyện truyền tới bộ đội, Cố Phong nhất định sẽ càng ghét Diệp Ninh hơn.
kết quả ngược .
Lý Kim Phượng cô , giọng chắc chắn:
“Diệp Ninh nhiều mưu mô như em nghĩ.”
Vương Hinh Tuyết nhíu mày thành chữ xuyên:
“Chị dâu là ý gì? Em chỉ cho liên trưởng Cố thôi. Mỗi ngày Diệp Ninh gây chuyện trong đại viện, chỉ ảnh hưởng danh dự của , mà còn khiến khó chịu.”
Lý Kim Phượng cô bằng ánh mắt sâu xa:
“Chị em tính toán riêng. cho dù Cố Phong thật sự ly hôn với Diệp Ninh, chuyện cũng chắc sẽ theo hướng em mong .”
Bà rõ, nhưng cũng đủ để cảnh cáo.
Mặt Vương Hinh Tuyết đỏ bừng:
“Em nghĩ gì cả.”
Miệng thì , nhưng ánh mắt lộ rõ sự cam tâm.
“Dù đều ghét Diệp Ninh, ai cũng mong cô sớm cút khỏi đại viện!”
Lý Kim Phượng phản bác. Diệp Ninh quả thật gây quá nhiều chuyện . Ngay cả Chu Thế Thành cũng từng nhiều nhắc cô , bảo tìm cách khuyên Diệp Ninh ly hôn.
Trong khi đó, Diệp Ninh những gì xảy .
Ăn sáng xong, cô xuống lầu, thẳng đến đoàn văn công.
Đến cửa đội nhạc khí, cô thấy tiếng rộn ràng bên trong, liền đẩy cửa bước .
Nếu là , chỉ cần cô xuất hiện, khí sẽ lập tức đông cứng, đó là những tiếng thì thầm lưng.
hôm nay thì .
Mọi vẫn trò chuyện vui vẻ như cũ.
“Cô đến .”
Không ngờ Trịnh Thư Vân còn chủ động chào, dù sắc mặt vẫn thật sự thiện.
“Ừ.”
Diệp Ninh khẽ đáp.
Trịnh Thư Vân tiếp:
“Báo cho cô , ba ngày nữa ca khúc mới của đội nhạc khí sẽ chính thức biểu diễn. Chuẩn tâm lý cho , đừng đến lúc lên sân khấu căng thẳng đến quên hết.”
Diệp Ninh định đáp thì một cô gái bên cạnh tươi :
“Diệp Ninh, đừng căng thẳng, cứ như hôm qua là .”
Lại chen :
“Đừng Mạn Mạn bậy. Lần đầu cô lên sân khấu, tay run như cầy sấy đấy.”
“Có đến mức đó !” Lý Mạn Mạn đỏ mặt cãi , “Cuối cùng vẫn biểu diễn xong mà!”
“Xong thì xong, chỉ là ở giữa sai mấy nốt thôi.”
Cả nhóm rôm rả, khí vô cùng nhẹ nhàng.
Diệp Ninh những gương mặt tươi xung quanh, lòng cũng thoải mái theo.
Cô ngờ hòa nhập với đội nhạc khí nhanh đến .
Lúc , giọng Trịnh Thư Vân vang lên nữa:
“Nếu cô thấy yên tâm, thì ba ngày luyện tập cho t.ử tế. ghét nhất chuyên nghiệp sân khấu.”
Diệp Ninh mỉm nhàn nhạt:
“Cô yên tâm, chuyện cô lo sẽ xảy .”