Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 218

Cập nhật lúc: 2025-12-17 14:58:41
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trịnh Toàn Cường chạy ngược trở về, xoay mới lập tức phát hiện, nơi đó đầu quân nhân mặc đồ tác chiến.

Một đống họng s.ú.n.g lạnh như băng đều đang nhắm thẳng .

Lần thật sự còn chỗ nào để trốn nữa .

“Trịnh Toàn Cường, trốn thoát , chỉ còn một con đường sống duy nhất chính là bỏ vũ khí xuống đầu hàng!”

trong đội ngũ la to với .

Cơ bắp mặt Trịnh Toàn Cường đều đang vặn vẹo run rẩy.

Bỏ vũ khí đầu hàng?!

Tội mà phạm cho dù b.ắ.n c.h.ế.t tám trăm cũng đủ.

“A ha ha. Mấy cho rằng tao còn đường chạy thoát nào khác ? !”

Anh âm u , đó ánh chằm chú của , cởi áo khoác .

Khi Cố Phong thấy một đống b.o.m cột chặt Trịnh Toàn Cường, giống như bóng tối bao phủ.

Người đàn ông đúng là một tên điên mà!

Một đống b.o.m như thế, nếu kíp nổ, chỉ Trịnh Toàn Cường sẽ c.h.ế.t thây mà đến cả những trong phạm vi vài dặm chỉ sợ đều sẽ thể may mắn thoát .

Trịnh Toàn Cường thấy Cố Phong đổi sắc mặt, ha ha càng thêm dữ tợn.

“Sở Mục, mày nghĩ đến đúng ? Ông đây còn giữ chiêu cuối cùng, bảo mấy thằng đó lui hết cho tao, nếu tao lập tức kíp nổ bom, cùng c.h.ế.t hết!”

Cố Phong gần như chỉ chần chờ hai giây, đó lập tức lệnh cho : “Tất cả lui hết!”

Thật Trịnh Toàn Cường cũng thể khẳng định Cố Phong phận gì, tiếng sức nặng như thế nào, nhưng mà khi thấy Cố Phong lệnh rút lui, những đó thật sự lui thì đặt cược chính xác .

“Mày theo tao!”

Có Cố Phong con tin, sẽ cơ hội an thoát khỏi nơi .

Ánh mắt của Cố Phong khi về phía trở nên vô cùng lạnh lùng: “Trịnh Toàn Cường, cần ngoan cố chống cự nữa, sẽ cho phép xuất cảnh.”

“Được thôi, cùng c.h.ế.t !” Trịnh Toàn Cường nhấn mạnh nhắc nữa, hơn nữa còn kéo ngòi nổ của b.o.m uy hiếm, chậm rãi di chuyển về phía đường biến giới.

Anh cũng tin bọn họ vì bắt thể hi sinh cho c.h.ế.t như thế.

“Sở Mục, mày chính duy nhất đời tao lầm. Mày mấy phản bội tao sẽ hậu quả như thế nào ?” Trịnh Toàn Cường , càng Cố Phong c.h.ế.t thây, như mới thể phát tiết cơn hận trong lòng .

Mặt mày Cố Phong vô cùng lạnh nhạt: “Bọn họ gặp hậu quả như thế nào , nhưng hậu quả của .”

Trịnh Toàn Cường đường biên giới càng ngày càng gần, bọn họ sắp sửa qua đó .

“Không bằng mày tao thử xem, hậu quả của tao là gì?”

Anh cố ý hành động thật chậm, chính là vì vẻ mặt bất lực của những khi trơ mắt vượt qua đường biên giới.

“Hậu quả của chính là sẽ chịu sự trừng phạt của quốc gia!”

Cố Phong còn xong vươn tay chộp, túm lấy cổ tay của Trịnh Toàn Cường.

Trịnh Toàn Cường ngờ thật sự thèm để ý đến sự sống c.h.ế.t của , kiên quyết ôm c.h.ế.t chung.

Trịnh Toàn Cường tránh thoát , trong mắt lộ vẻ độc ác, giật mạnh kíp nổ, nhưng mà lúc một viên đạn b.ắ.n xuyên qua vai , m.á.u b.ắ.n tung tóe, lập tức mất bộ sức lực.

Cố Phong thuận thế đè xuống đất, kéo đống b.o.m .

Trịnh Toàn Cường điên cuồng giãy dụa, la hét, nhưng vẫn thể đổi kết quả cuối cùng.

“Anh thua .” Cố Phong chỉ dùng một câu, lập tức Trịnh Toàn Cường bỏ cuộc chống cự nữa.

 

 

 

“Sở Mục, tao phục! Mày lợi dụng lòng tin của tao dành cho mày! Tao thua mày, tao thua chính tao!”

Trịnh Toàn Cường đột nhiên gân cổ lên hò hét.

mà Cố Phong thèm liếc cái nào, chỉ về phía tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa từ một hướng khác của khu rừng.

Ánh mắt của hai chạm giữa trung, đều ngầm hiểu lẫn .

Trịnh Toàn Cường cũng thua vì lòng tin của mà là thua vì sự tàn bạo, ích kỷ của chính .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-218.html.]

Đến cuối cùng chính nghĩa sẽ chiến thắng, bởi vì Cố Phong , bao giờ chiến đấu một , ở phía còn nhiều chiến hữu thể giao phó tính mạng.

Cho nên thắng.

Chỉ điều suốt đời Trịnh Toàn Cường cũng sẽ hiểu đạo lý .

Cố Phong đưa b.o.m cho xử lý chiến trường ở bên cạnh, chuẩn rời .

Anh thành nhiệm vụ một cách viên mãn, ngoài lâu lắm , về nhà thôi.

“Sở Mục, tao còn một câu hỏi cuối cùng, mày trả lời tao!” Trịnh Toàn Cường cam lòng hướng về phía bóng dáng Cố Phong rống giận.

Cố Phong dừng chân , đầu .

Trịnh Toàn Cường chằm chằm gương mặt của Cố Phong: “Rốt cuộc mày là ai?”

Ít nhất rốt cuộc thua trong tay a?!

Anh là thắng cuối cùng, cũng nên tên cho .

mà Trịnh Toàn Cường ngờ rằng Cố Phong ý định mở miệng, nghênh ngang rời .

“Sở Mục! Tao sẽ tha cho mày! Có thành quỷ cũng sẽ tha cho mày!”

Tiếng nguyền rủa của Trịnh Toàn Cường vẫn cứ vang lên liên tục, cho dù bóng dáng của Cố Phong biến mất khỏi tầm mắt của .

Ngày hôm nay, thủ lĩnh tập đoàn buôn lậu ma túy siêu lớn sa lưới, một ai chạy thoát.

Ngày hôm .

Diệp Ninh mới đến đoàn văn công Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn kéo về phía đội ca hát.

“Chuyện gì thế?”

Nhìn thấy gương mặt hưng phấn của hai , rõ ràng chuyện gì xảy .

“Đi hóng chuyện.”

“Chuyện gì mà hóng?”

“Vương Hinh Tuyết đến.”

Mộng Vân Thường

Câu trả lời của Trịnh Thư Vân Diệp Ninh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Nửa tháng Vương Hinh Tuyết cũng đuổi khỏi đoàn văn công, hôm nay còn đến đây nữa?

Ba nhanh chóng chạy đến phòng huấn luyện của đội ca hát, đến cửa mới thấy xung quanh khác vây kín mít .

thấy Trịnh Thư Vân và Diệp Ninh, vẫn lập tức nhường đường, để hai bọn họ .

là Vương Hinh Tuyết đang ở bên trong, hơn nữa còn đang cãi cọ gì đó với Lý Kiến Hoa, mặt đầy vẻ ấm ức, rưng rưng nước mắt.

“Đội trưởng, chuyện là thật ? thật sự đuổi việc ?”

Mấy ngày nay Vương Hinh Tuyết luôn ở trong bệnh viện chờ tin tức, Lý Kiến Hoa vẫn cứ luôn dây dưa dây cà, mấy ngày gần đây còn thèm đến nữa, lúc mới ý thức đúng, chủ động đến đây .

mà cô ngờ rằng trong đoàn cho cô là cô đuổi việc từ nửa tháng .

tin tức xong ngơ ngác, thể nào chấp nhận nổi, cho nên lập tức tìm Lý Kiến Hoa.

Chuyện đến nước , Lý Kiến Hoa cũng thể giấu cô nữa, đưa câu trả lời khẳng định.

, cô còn là thành viên của đoàn văn công nữa.”

Tuy rằng tất cả đều như thế, nhưng hiện tại chính miệng Lý Kiến Hoa , Vương Hinh Tuyết vẫn cảm giác giống như sét đ.á.n.h ngang tai, lảo đảo xỉu.

“Không thể nào, lúc khi ngất , rõ ràng trong đoàn chỉ tạm thời cách chức để tự suy xét thôi mà...”

Bởi vì cô quá kích động, đến cả giọng cũng run rẩy kịch liệt.

Lý Kiến Hoa thở dài thườn thượt: “Hinh Tuyết, cô bình tĩnh , chấp nhận sự thật .”

Vương Hinh Tuyết chỉ bình tĩnh, ngược còn nổi điên.

“Mắc gì bình tĩnh chứ? Mấy dựa cái gì mà đuổi việc ? hát chính trong đội ca hát, là hát nhất trong bọn họ! là đoàn viên chính thức, mấy bằng chứng gì mà đuổi việc , còn thiên lý hả?”

khàn giọng la hét, giống như chịu chuyện gì tủi ấm ức dữ lắm.

 

 

 

 

Loading...