Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 21

Cập nhật lúc: 2025-12-17 06:16:19
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngòi bút của Diệp Ninh gần như hề ngừng . Cô hiểu rõ âm sắc của Đường Uyển Như, chỉ cần tùy ý chọn một ca khúc phù hợp, lời liền tự nhiên tuôn giấy.

“Xong .”

Từ đầu đến cuối chỉ mất vài phút.

Mục Văn Hạo tỏ kinh ngạc. Nếu cô dám mặt , hiển nhiên thể là tay mơ chuẩn gì.

Diệp Ninh bước đến, đưa tờ giấy lời bài hát qua. Mục Văn Hạo trực tiếp nhận, mà để vệ sĩ cầm , xác nhận vấn đề gì mới kính cẩn chuyển cho .

Ánh mắt Mục Văn Hạo lướt qua nét chữ thanh tú giấy. Người thường nét chữ phản ánh con , nhưng câu đặt lên phụ nữ mặt chẳng hề thích hợp.

Chỉ mất đúng một phút, xong từ đầu đến cuối. Ánh mắt sâu thẳm dừng ở câu mở đầu.

Lời hát .

Diệp Ninh âm thầm quan sát phản ứng của đối phương. Gương mặt Mục Văn Hạo gần như lộ cảm xúc, nhưng cô vô cùng tự tin tác phẩm của .

Thêm năm phút trôi qua, Mục Văn Hạo đặt tờ giấy xuống bàn .

“Giai điệu ?”

Một bài hát, chỉ lời thì vẫn đủ. Thứ quyết định vẫn là phần nhạc.

Diệp Ninh sớm chuẩn : “Giai điệu cũng sẽ ông chủ thất vọng.”

Mục Văn Hạo vắt chéo chân, giọng lạnh nhạt: “Cô giá .”

Diệp Ninh biểu lộ vui mừng, thẳng: “Ba trăm đồng.”

Mục Văn Hạo bật , nhưng nụ hề chạm tới đáy mắt.

“Cô nghĩ coi tiền như rác ?”

“Dĩ nhiên .” Giọng Diệp Ninh chắc nịch. “Chỉ là tin bài hát của xứng đáng với giá đó.”

Ánh mắt Mục Văn Hạo khóa chặt lấy cô, giống như sói rình mồi, thể nhe nanh bất cứ lúc nào.

Anh quá xem thường cô gái mập .

“Muốn bán bài hát cho , ngoài nhiều xếp hàng.”

Diệp Ninh mỉm : “ ca khúc của họ chắc chắn bằng . Bài hát chỉ khiến Đường Uyển Như nổi danh khắp thành phố, mà còn biến phòng ca múa thành nơi nổi tiếng nhất tỉnh.”

Mục Văn Hạo nheo mắt nụ tự tin .

Không khí trầm mặc trong chốc lát.

“Ngày mai cô đến đây, đưa ca khúc cho Đường Uyển Như.”

Diệp Ninh thở phào trong lòng. Đây chính là kết quả cô mong .

“Buổi sáng rảnh, sáu giờ chiều mới thể đến.”

Cô còn đến đoàn văn công, và tuyệt đối thể để ai bán bài hát cho phòng ca múa.

Đây là đầu tiên Mục Văn Hạo gặp một phụ nữ như . Rõ ràng đang thiếu tiền, mà vẫn dám mặc cả với .

Thú vị thật.

“Được, tùy cô.”

Diệp Ninh lời cảm ơn, bình thản rời .

Ánh mắt Mục Văn Hạo lóe lên tia lạnh lẽo: “Đi điều tra phận cô gái .”

Ra khỏi phòng ca múa, phố xá vắng tanh. Dòng tấp nập ban ngày biến mất còn dấu vết, chỉ còn vài chiếc xe kéo chờ khách bên đường.

“Đồng chí, xe ?”

Thấy cô lúc đêm khuya, lập tức kéo xe tiến lên mời chào.

Diệp Ninh lắc đầu từ chối. Nơi xa đại viện quân khu, thể chạy bộ về.

Mất vẻ náo nhiệt ban ngày, thành phố ban đêm mang một cảm giác khác. Phần lớn dân ăn tối sớm nghỉ ngơi, đường phố yên tĩnh đến lạ.

Diệp Ninh vốn dậy sớm tập luyện, hiếm khi ngoài buổi tối, ý thức đề phòng luôn cao, nên cô chỉ theo đường lớn.

, cô vẫn nhanh chóng phát hiện đang bám theo .

Gần như cần xác nhận. Trên con phố ngoài cô chẳng còn ai khác. Khi vô tình ngoảnh đầu, cô thấy một bóng cách đó xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-21.html.]

Diệp Ninh lập tức tăng tốc. trực giác mách bảo, kẻ vẫn theo sát phía .

Hơi thở dần dồn dập. Cơ thể hiện tại của cô vẫn thích hợp với vận động cường độ cao. Khi nhận cách ngày càng rút ngắn, Diệp Ninh đột ngột rẽ một con hẻm nhỏ bên đường.

Người phía sợ mất dấu, lập tức đuổi theo.

Vừa bước hẻm, Diệp Ninh xoay xông thẳng tới.

Rầm!

Người kịp phản ứng, đầu giáng một đòn nặng. Diệp Ninh cho cơ hội chống trả, liên tiếp vung gậy, bộ đều nhắm thẳng đầu.

Để khỏi đ.á.n.h c.h.ế.t, chỉ còn cách ôm đầu xổm xuống.

Diệp Ninh tay hề nương nhẹ. Với kẻ bắt cóc, mềm lòng chính là tự đào mồ chôn .

Ngay cả cô cũng đ.á.n.h bao nhiêu cái. Đến khi đàn ông lóc t.h.ả.m thiết, liên tục cầu xin, cô mới dừng tay.

cần là ai.”

nếu còn dám theo , sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t .”

Ném một câu cảnh cáo lạnh lẽo, Diệp Ninh cầm gậy rời .

Người đàn ông trong hẻm, đầu bê bết máu, hoa mắt chóng mặt. Đến khi , hẻm nhỏ trống , chẳng còn bóng dáng Diệp Ninh.

“Đồ vô dụng!”

Trong phòng ca múa, tiếng gầm giận dữ của Mục Văn Hạo vang lên. Ly rượu ném xuống đất, vỡ tan.

Người đàn ông đầu sưng như đầu heo quỳ đất, thê t.h.ả.m đến mức dám thở mạnh.

“Ông chủ tha mạng, cô gái đó thường. Ra tay nhanh độc, suýt nữa đ.á.n.h c.h.ế.t…”

Mộng Vân Thường

Anh run rẩy cầu xin.

Mục Văn Hạo sai theo dõi Diệp Ninh chỉ để điều tra phận, ngờ cô đ.á.n.h cho t.h.ả.m hại như .

“Cút!”

Nghe hai chữ đó, đàn ông lập tức lăn lộn bò ngoài.

Sắc mặt Mục Văn Hạo âm u. Người phụ nữ đầu tiên trong huyện dám động đến của .

“Ngày mai, bộ thông tin về cô .”

“Vâng, ông chủ.”

Vệ sĩ bên cạnh cũng toát mồ hôi lạnh. Cơn giận của Mục Văn Hạo thứ ai cũng gánh nổi.

Sáng hôm .

Diệp Ninh mồ hôi nhễ nhại chạy bộ về đại viện quân khu.

Thời gian gần đây, cô khống chế thời lượng tập luyện, cường độ cũng tăng lên rõ rệt. Cô cảm nhận rõ ràng cơ thể nhẹ ít, ít nhất cũng giảm hơn mười cân so với lúc mới tới.

Nếu cứ tiếp tục như , nhiều nhất nửa năm nữa, cô sẽ vóc dáng của một bình thường.

Về đến nhà, cô lấy nước ấm lau , quần áo sạch xuống bếp nấu bữa sáng.

Bữa sáng đơn giản: hai quả trứng luộc, một đĩa rau luộc.

“Ui, Diệp Ninh, đây là bữa sáng cô nấu ?”

Lý Kim Phượng từ chui , liếc mâm đồ ăn, vẻ mặt ghét bỏ hiện rõ.

Rau xanh tươi thế , xào với dầu mới ngon, mà cô luộc nhạt thếch.

ánh mắt Lý Kim Phượng nhanh chóng dừng gương mặt Diệp Ninh.

hình như… gầy . Rõ ràng nhất là đôi mắt, lớn hơn nhiều.

 

 

 

 

 

Loading...