Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 207

Cập nhật lúc: 2025-12-17 06:24:03
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đột nhiên quan tâm, Diệp Ninh càng thêm quen.

“Không thương, chỉ tổn thất một ít tiền tài thôi, cũng may mấy đó đều bắt .”

lặp nữa.

Giọng của Mục Văn Hạo trở nên khó chịu cực kỳ: “Xem trị an ở kinh thành cũng chẳng gì, ở công chúng mà cũng ăn cướp .”

Diệp Ninh lựa chọn im lặng.

Mục Văn Hạo mắng một lúc, thấy rương hành lý đặt ở một góc.

“Cô định về hả?”

Diệp Ninh gật đầu, càng nhanh càng .

Mục Văn Hạo thoáng qua đồng hồ, hai giờ ba mươi phút, tuy rằng thời gian vội, nhưng cũng sẽ quá chậm.

“Vậy thôi.”

Anh xong trực tiếp lên.

“...”

Diệp Ninh ngơ ngẩn , hiểu ý gì.

Mục Văn Hạo thấy cô nhúc nhích, thúc giục : “Không về ? lái xe đến, nếu bây giờ về, chắc là cũng sẽ trễ giờ ăn cơm chiều.”

Lần thì Diệp Ninh hiểu : “Anh định đưa về?”

Đoạn lộ trình xa thì tính là quá xa, nhưng tuyệt đối cũng tính là gần.

Nếu lái xe thì ít nhất cần tốn bốn năm tiếng đồng hồ, nhưng mà so với xe lửa thì ô tô đúng là sẽ nhanh và an hơn.

Mục Văn Hạo thấy Diệp Ninh kinh ngạc như thế, ngờ mỉm .

Vết sẹo mặt cũng phập phồng theo nụ , ngoài cảm nhận chút cảm giác hiền lành gì hết.

“Nói chính xác thì đến đây là để đón cô về.”

Tuy rằng chỉ khác chữ đưa và đón, nhưng mà ý nghĩa khác .

Sắc mặt Diệp Ninh vô cùng phức tạp.

Nếu cô hiểu sai thì ý của Mục Văn Hạo chính là đến kinh thành cũng là vì bàn chuyện ăn gì, cũng chuyện quan trọng gì hết, chỉ là vì đến đón cô thôi?!

Từ đến nay đàn ông đều là lợi sẽ dậy sớm, chỉ sợ là bên phía phòng ca múa cần cô lên sân khấu sớm, cho nên mới ngàn dặm xa xôi chạy đến một chuyến.

Nếu như là bình thường thì lẽ Diệp Ninh sẽ từ chối, nhưng hiện tại cô rõ, chỉ khi cô rời khỏi cái nơi kinh thành thị phi sớm một chút thì Cố Phong mới thể càng thêm an , cần lo lắng bận tậm cho cô nữa.

Quan trọng nhất là theo Mục Văn Hạo về sẽ là an nhất.

“Được, ngay bây giờ !”

Cô hạ quyết tâm, đồng ý vô cùng dứt khoát, dùng tốc độ nhanh nhất xách rương hành lý lên.

Mục Văn Hạo nhạy cảm ý thức đúng lắm, nhưng mà cũng hỏi nhiều thêm câu nào, cô chịu về với , cũng đạt mục đích .

Hai mươi phút , Mục Văn Hạo lái xe nhanh chóng rời khỏi kinh thành.

Diệp Ninh phong cảnh đang liên tục lùi ở bên ngoài, nhớ tất cả những gì phát sinh trong hành trình đến kinh thành , rõ ràng chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, giống như trôi qua lâu .

Nhìn kinh thành càng ngày càng xa, nghĩ đến Cố Phong còn ở chỗ đó, trong lòng cô vẫn thể nào yên tâm .

Mà giờ phút Cố Phong cũng xử lý xong t.h.i t.h.ể của Lưu Hạt T.ử và hai tên đàn em, về nhà của Trịnh Toàn Cường.

“Sở Mục, cuối cùng cũng về , lúc nãy đại ca đang tìm đó.”

Nghe Trịnh Toàn Cường đang tìm , Cố Phong càng thêm lạnh nhạt và bình tĩnh, bất cứ chần chờ gì, nhấc chân bước .

Quả nhiên Trịnh Toàn Cường đang ở giữa phòng khách, sắc mặt của chút khó coi, đến cả bầu khí ở xung quanh cũng đều đọng , cảm thấy nghẹt thở.

“Đại ca, tìm ?”

Cố Phong đến mặt Trịnh Toàn Cường.

“Cậu ?” Đôi mắt khôn khéo của Trịnh Toàn Cường về phía , tràn ngập lực áp bách.

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-207.html.]

 

Hiện tại tình huống căng thẳng, mệnh lệnh của Trịnh Toàn Cường, ai phép rời khỏi căn nhà , nhưng mà Cố Phong biến mất suốt một hai tiếng đồng hồ, đương nhiên sẽ cho Trịnh Toàn Cường đề phòng.

Cố Phong bình tĩnh trả lời: “ tìm Lưu Hạt Tử.”

Trịnh Toàn Cường chỉ thả lỏng vẻ mặt, ngược mặt càng thêm tối tăm hơn nữa.

“Nó ?”

Đằng Cố Phong thấy bóng dáng Lưu Hạt T.ử .

“Không tìm .”

“Không tìm là thế nào?”

Trịnh Toàn Cường đột nhiên tăng cao âm lượng, rõ ràng là cực kỳ khó chịu với câu trả lời của Cố Phong.

Đối mắt với ánh mắt quan sát của Trịnh Toàn Cường, Cố Phong vẫn cứ trưng vẻ mặt lạnh nhạt .

tìm hết các ngõ nhỏ xung quanh và mấy nơi đến, đều thấy.”

Anh thể xác định lúc khi Lưu Hạt T.ử gọi ngoài thì ai thấy, cho nên hiện tại mới thể trả lời một cách kiên quyết như thế.

Sau đó tiếp tục giải thích: “Đại ca lệnh mấy ngày nay cho phép Lưu Hạt T.ử ngoài, khi về để ý thấy ở trong phòng, cho nên mới tìm về.”

Trịnh Toàn Cường hít thở sâu, thể nào cho rằng đồng ý cho Lưu Hạt T.ử ngoài, cũng đại khái thể đoán Lưu Hạt T.ử ngoài gì.

Anh về phía Cố Phong, thấy mặt bất cứ chứng cứ nào tỏ vẻ đang dối cả.

“Lưu Hạt T.ử theo bên cạnh lâu, việc vẫn chừng mực.”

Những lời cho Cố Phong , cũng cho các em ở bên cạnh .

Cố Phong xin chỉ thị hỏi: “Vậy còn tìm nữa ?”

“Không cần tìm, nó xử lý xong chuyện của sẽ tự về.”

Lưu Hạt T.ử với Trịnh Toàn Cường là trong mấy bọn họ gián điệp, hiện tại Trịnh Toàn Cường đều trong trạng thái đề phòng và nghi ngờ tất cả .

Ngay cả Cố Phong cũng ngoại lệ.

Trịnh Toàn Cường Lưu Hạt T.ử bắt cô gái về, nếu đoán sai thì cô gái đó liên quan đến gián điệp, hiện tại cũng chỉ chờ Lưu Hạt T.ử về.

Cố Phong nữa, chỉ là để ý vẻ mặt liên tục đổi của Trịnh Toàn Cường.

Anh xác định rốt cuộc Trịnh Toàn Cường bao nhiêu về chuyện của Diệp Ninh, nhưng mà dựa theo những gì Lưu Hạt T.ử với lúc thì lẽ gã còn kịp chuyện gã nghi ngờ với .

Hiện tại Lưu Hạt T.ử c.h.ế.t, cũng xử lý thi thể, Trịnh Toàn Cường thiếu phụ tá đắc lực là Lưu Hạt Tử, duy nhất thể trọng dụng cũng chỉ thể .

Màn đêm buông xuống, cuối cùng xe của Mục Văn Hạo cũng chạy đến Phong Thành, hơn nữa còn chạy thẳng đến phòng ca múa.

Diệp Ninh đường phố quen thuộc và phòng ca múa xa hoa trụy lạc, ngờ cảm giác xa lạ như cách mấy đời.

“Hôm nay mệt, thể nghỉ ngơi thêm một ngày, ngày mai lên sân khấu ?”

nhúc nhích, thương lượng với Mục Văn Hạo.

Đối với cô mà , ngày hôm nay thật sự quá kinh tâm động phách, còn lặn lội đường xa, cô thật sự cảm thấy mỏi mệt đến nên lời.

Mục Văn Hạo chỉ lạnh nhạt cô.

“Xuống xe.”

Diệp Ninh vô cùng bất đắc dĩ.

Không ngờ cô còn trông cậy Mục Văn Hạo sẽ săn sóc cho khác, Mục Văn Hạo từ ngàn dặm xa xôi chạy đến tìm cô về, còn là vì cô nhanh chóng lên sân khấu kiếm tiền cho .

Cô chấp nhận phận thở dài, kéo cơ thể mệt mỏi xuống xe.

“Đi qua bên đó gì?”

Ngay lúc cô chuẩn về phía cửa thì giọng của Mục Văn Hạo vang lên.

Diệp Ninh dừng chân, khó hiểu .

 

 

 

Mộng Vân Thường

 

Loading...