Một khúc nhạc dứt, cả phòng huấn luyện lặng phắc như tờ.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng vỗ tay giòn giã, vang dội đột ngột phá tan bầu khí tĩnh mịch.
Từ Minh Vũ ở cửa, vỗ tay tiếc lực. Bài nhạc bọn họ luyện suốt mấy ngày, và chính là diễn tấu mỹ nhất.
khiến kinh ngạc nhất vẫn là Diệp Ninh.
Mộng Vân Thường
Lần đầu tiên gia nhập đội, mà cô thể hòa nhập và phối hợp trơn tru với tất cả . Điều đó đủ để chứng minh thực lực của cô hề tầm thường.
Xem đoàn trưởng chuẩn — thật sự tuyển một nhân tài hiếm cho đội nhạc khí.
Trịnh Thư Vân đầu Diệp Ninh. Khóe môi vốn mím chặt khẽ cong lên, đây là đầu tiên trong mấy ngày qua cô nở nụ với Diệp Ninh.
“Không ngờ cô cũng khá đấy.”
Giờ phút , Trịnh Thư Vân rốt cuộc cũng hiểu vì mấy ngày qua Diệp Ninh luôn im lặng, mặc cho khác nghi ngờ, châm chọc mà từng biện hộ.
Giải thích trăm câu bằng một phô bày thực lực.
Diệp Ninh đáp bằng giọng điềm tĩnh:
“Mọi đều giỏi.”
Quả thật, bộ đội nhạc khí phối hợp vô cùng ăn ý.
Từ khoảnh khắc , còn ai hoài nghi vị trí của Diệp Ninh. Sự thật cô là đảm nhiệm dương cầm thừa nhận.
Nhìn dáng tròn trịa của cô, bỗng cảm thấy Diệp Ninh cũng đến mức “ cứu nổi”. Ngoại trừ mập, tính cách của cô thật .
Nếu đổi là khác, bài xích và soi mói suốt mấy ngày liền, e rằng bùng nổ từ lâu.
Quả nhiên, lời đồn thể tin hết.
Bất kể Diệp Ninh đoàn bằng quan hệ , thực lực của cô là điều thể phủ nhận.
Từ Minh Vũ nhận rõ ràng thái độ của đổi, nỗi bực bội đè nén mấy ngày nay cuối cùng cũng tan biến.
Đội nhạc khí hòa thuận, gì hơn.
“Mọi . thể báo với đoàn trưởng rằng bài nhạc mới luyện xong.”
Anh hào hứng khen ngợi.
“Đội trưởng, nghĩ vẫn nên luyện thêm vài nữa, bảo đảm sai sót.” Trịnh Thư Vân chủ động đề nghị.
Từ Minh Vũ gật đầu đồng ý, hiệu tiếp tục tập luyện.
Lần , Diệp Ninh thật sự dung nhập tập thể. Cô cảm nhận rõ — đội nhạc khí chấp nhận cô.
Buổi tập kết thúc, Diệp Ninh tìm lúc rảnh gặp riêng Từ Minh Vũ.
Anh lấy một phong thư, đưa cho cô.
“ trình bày tình hình của cô lên đoàn. Phía đồng ý tạm ứng một tháng lương. Không thể nhiều hơn, vì cô mới .”
Thực , khoản tiền đều nhờ bảo đảm.
Diệp Ninh nhận lấy phong thư, nghiêm túc cảm ơn.
Dù bên trong là bao nhiêu, nhưng cô hiểu — vẫn đủ.
Buổi chiều, Diệp Ninh mang theo tâm sự rời khỏi đoàn văn công. Trong đầu cô vẫn quanh quẩn chuyện kiếm tiền. Cách thì , nhưng tiền thể gom trong ngày một ngày hai.
“Đứng .”
Cô cúi đầu , chắn ngang đường mới ngẩng lên.
Trước mặt là mấy gương mặt quen.
Nếu nhầm, đều là của đội ca múa.
“Có chuyện gì ?” Diệp Ninh nhíu mày.
Ánh mắt đối phương đầy địch ý, rõ ràng là đến tìm chuyện.
“Cô bắt nạt Vương Hinh Tuyết, đúng ?”
Cô gái đầu trừng mắt, giọng căm phẫn. Cô là bạn của Vương Hinh Tuyết.
Hôm nay Vương Hinh Tuyết nhắc đến Diệp Ninh, lập tức nổi giận, cố tình canh giờ tan ca để chặn đường.
Diệp Ninh lập tức hiểu , khóe môi nhếch lên mỉa mai.
“Nếu các cô nghĩ như , thì cứ coi là thế .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-18.html.]
Dù giải thích cũng vô ích.
Sầm Lan thấy Diệp Ninh thừa nhận thẳng thừng, lửa giận càng bốc cao.
“Người đội ca múa chúng để cô bắt nạt là bắt nạt!”
Diệp Ninh khoanh tay ngực, ánh mắt bình thản lướt qua từng .
“Vậy các cô định gì?”
Sầm Lan nghiến răng:
“Cô bắt nạt Vương Hinh Tuyết, thì trả giá!”
“Ha.” Diệp Ninh bật , giận mà còn ngông.
Vương Hinh Tuyết cũng chỉ chút thủ đoạn — đấu nổi thì kéo cả đám n.g.ự.c to óc rỗng tới chống lưng.
“Cô cái gì?” Sầm Lan càng khó chịu.
Phản ứng của Diệp Ninh vượt ngoài dự đoán.
Diệp Ninh bọn họ đầy khinh miệt:
“Vương Hinh Tuyết cho các cô ? là mụ la sát nổi tiếng của đại viện quân khu đấy. Ngay cả thủ trưởng còn dám gây chuyện. Mấy các cô… nghĩ gì ?”
Sầm Lan khựng , trong lòng chợt dâng cảm giác bất an.
Những tai tiếng của Diệp Ninh trong đại viện ai cũng . Chính vì , dù bất mãn, chẳng ai dám công khai khiêu khích cô.
Sầm Lan kéo theo cả nhóm, chính là để đề phòng Diệp Ninh nổi điên.
“Mấy chị em, đừng sợ!” Sầm Lan lớn tiếng cổ vũ, “Cô chỉ dựa đống mỡ đó thôi. Chúng đông , tin cô gì!”
Lời là trấn an khác, là trấn an chính .
Diệp Ninh hề d.a.o động, bắt đầu xoay cổ tay, giãn cánh tay.
Nguyên chủ gặp chuyện thế nào cô , nhưng cô thì khác. Thuật phòng cô luyện đến cấp cao, đối phó mấy cô gái tay trói gà chặt , dư sức.
Hôm nay, cô ngại chứng thực cái danh “hung dữ” .
Sầm Lan động tác của cô, da đầu bất giác tê rần.
Thân hình Diệp Ninh vốn cao lớn, mặt mày đầy thịt trông dữ, giờ lộ thái độ chút sợ hãi.
“Các cô đang gì ?”
Một giọng vang lên từ phía Diệp Ninh.
Sắc mặt mấy Sầm Lan đồng loạt biến đổi.
Không cần đầu, Diệp Ninh cũng tới là ai.
Trịnh Thư Vân nhanh chóng bước đến, thẳng bên cạnh Diệp Ninh.
“Các cô đang cái gì?”
Lần , cô hỏi thẳng Sầm Lan.
Sầm Lan lập tức thu vẻ hung hăng, đổi sang nụ lấy lòng.
Bọn họ sợ Trịnh Thư Vân, mà là phận của cha cô.
“Chị Trịnh, bọn em chỉ đang chuyện với Diệp Ninh thôi.”
Cô dò xét phản ứng của Trịnh Thư Vân.
Ai cũng đội nhạc khí ghét Diệp Ninh, nhất là Trịnh Thư Vân — từng ước gì Diệp Ninh biến mất.
Nếu kéo Trịnh Thư Vân về phe , hôm nay Diệp Ninh chắc chắn yên.
Trịnh Thư Vân nheo mắt, giọng lạnh :
“Nói chuyện? Nói chuyện gì thế? Có thể để cùng ?”
Diệp Ninh đoán Trịnh Thư Vân đang nghĩ gì.
cô rõ một điều —
đánh một cũng là đánh, mà đ.á.n.h một đám cũng chẳng khác gì.