Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-12-17 06:16:15
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi cúp máy của Ngô Tú Nga, Diệp Ninh lập tức gọi cho Cố Phong.

đầu dây bên chỉ trả lời ngắn gọn: bộ đội sắp tham gia thi đấu võ thuật, Cố Phong dẫn đại đội bước huấn luyện phong bế, trong thời gian ngắn thể liên lạc.

Đặt ống xuống, Diệp Ninh khẽ nhíu mày.

Bệnh tình của cha Cố rõ ràng thể chờ thêm. Trong tay cô hiện giờ chỉ còn hơn hai trăm đồng, trong khi Ngô Tú Nga viện phí cần tới năm trăm, vẫn thiếu gần một nửa. Không liên lạc với Cố Phong, tiền còn thiếu chỉ thể trông cậy bản cô. với thanh danh của trong khu gia thuộc, e rằng cô mượn nổi dù chỉ một hào.

Nghĩ nghĩ , con đường duy nhất chỉ còn cách đến đoàn văn công xin dự chi tiền lương.

“Dự chi tiền lương?”

Ngoài hành lang phòng nhạc cụ, Từ Minh Vũ Diệp Ninh chặn . Nghe xong yêu cầu của cô, khẽ nhíu mày.

“Cô gặp chuyện khó xử gì ?”

Diệp Ninh gật đầu.

Mộng Vân Thường

Vẻ mặt Từ Minh Vũ hiện rõ sự do dự. Diệp Ninh mới đoàn tới nửa tháng, còn tham gia biểu diễn nào, giờ đột ngột xin ứng tiền lương, khó để đoàn chấp thuận.

thể giúp cô hỏi thử, nhưng chắc . Dù hiện tại cô vẫn chỉ là nhân viên tạm thời.”

Diệp Ninh hiểu rõ đang khó , nhưng quả thật còn cách nào khác.

“Phiền đội trưởng Từ .”

“Cô về phòng tập , đừng chậm tiến độ huấn luyện.”

Nói xong, Từ Minh Vũ vẫn quyết định hỏi giúp cô một .

Chào xong, Diệp Ninh thẳng phòng huấn luyện.

Dạo đội nhạc cụ đang phối hợp với đội ca múa luyện một ca khúc mới, trong đó một đoạn dương cầm. Trước vì cánh tay thương, Diệp Ninh từng tham gia tập luyện, giờ đương nhiên nhanh chóng bắt nhịp với .

“Ơ, đây chẳng Diệp Ninh ? Hôm nay đến giám sát bọn tập ?”

Trịnh Thư Vân thấy cô liền dừng tay, giọng điệu châm chọc che giấu.

Cũng trách Trịnh Thư Vân kiếm chuyện. Ngày đầu Diệp Ninh đoàn thương, Từ Minh Vũ còn kiên quyết chờ cô khỏi hẳn mới cho tập chung. Thế nên mấy ngày nay Diệp Ninh chỉ một bên xem, khó khiến nảy sinh ác cảm.

Xung quanh vang lên vài tiếng khẽ. Gần như tất cả đều cho rằng Diệp Ninh đoàn nhờ quan hệ, thậm chí còn chơi nhạc cụ.

“Thật chúng cố ý ,” một cô gái cạnh Trịnh Thư Vân , “nhưng cô đến đây nhiều ngày , rốt cuộc phụ trách phần diễn tấu nào ?”

Chưa kịp để Diệp Ninh trả lời, Trịnh Thư Vân lạnh tiếp lời:

“Đừng là thổi kèn harmonica nhé?”

Trong mắt họ, Diệp Ninh xuất từ vùng quê hẻo lánh, thổi harmonica là giỏi lắm .

Diệp Ninh lướt qua từng gương mặt mỉa mai , trong lòng chỉ thấy buồn . Hóa bấy lâu nay, họ vẫn tuyển đội nhạc cụ.

Không thêm lời nào, cô trực tiếp bước về phía cây đàn dương cầm đặt lẻ loi ở một góc phòng.

Trịnh Thư Vân thấy thì sắc mặt lập tức biến đổi.

“Cô gì thế? Không lẽ… cô là đ.á.n.h dương cầm?”

“Không thể nào! Tuyệt đối thể!”

Cả phòng tập như nổ tung.

Cây đàn mới chuyển từ đại sảnh mấy hôm . Ai cũng nửa năm , đ.á.n.h dương cầm cũ lâm bệnh, vị trí bỏ trống đến nay. Không từng đến thử, nhưng tất cả đều đoàn trưởng Lâm Thanh từ chối. Đối với dương cầm, ông luôn thà thiếu chứ tuyển bừa.

Vì thế, ai tin Diệp Ninh thể .

Tiếng bàn tán ồn ào vang lên, thậm chí còn nghi ngờ đầu óc cô vấn đề. Diệp Ninh mà chỉ cảm thấy nực .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-17.html.]

“Không là luyện tập ?”

Cô bình tĩnh mở miệng.

“Có thể bắt đầu .”

Một câu đơn giản khiến cả phòng lập tức im bặt. Từng ánh mắt mở to cô như quái vật.

Ánh mắt Trịnh Thư Vân d.a.o động dữ dội, kìm hỏi:

“Cô… là đ.á.n.h dương cầm mới ?”

.”

Diệp Ninh trả lời dứt khoát, ngay ngắn đàn.

Mọi , đầu óc trống rỗng.

Cô gái mập mà họ luôn chán ghét… đ.á.n.h dương cầm?

Chuyện cũng quá vô lý. đàn , đàn là lộ ngay.

“Có thể bắt đầu ?”

Diệp Ninh Trịnh Thư Vân, giọng vẫn điềm tĩnh. Cô , lúc trong phòng, Trịnh Thư Vân là tiếng nhất.

Vẻ khinh thường mặt Trịnh Thư Vân thu , đó là sự nghiêm túc hiếm thấy.

“Được. cô xác định thể theo kịp chứ? Đừng ảnh hưởng đến tiến độ chung.”

Diệp Ninh mỉm . Trên gương mặt tròn trịa hiện lên sự tự tin nhàn nhạt.

“Có ảnh hưởng , thử sẽ .”

Hơi thở Trịnh Thư Vân khựng , trong lòng dâng lên cảm giác khó tả. Cô gạt suy nghĩ đó, sang hiệu:

“Tiếp tục tập!”

Ca khúc họ luyện nhiều ngày, phối hợp thuần thục. Chỉ cần phần dương cầm theo kịp tiết tấu là thể coi như chỉnh. ai, kể cả Trịnh Thư Vân, tin rằng Diệp Ninh .

Khi đến đoạn dương cầm, thần kinh đều căng chặt. Họ tin, thấp thỏm chờ đợi.

Tiếng đàn đầu tiên vang lên.

Sắc mặt Trịnh Thư Vân lập tức đổi.

Âm thanh hòa tổng thể một cách mỹ, hề chút gượng gạo. Tiếng dương cầm trầm bổng, du dương tuôn đầu ngón tay Diệp Ninh, khiến cả phòng huấn luyện sững sờ.

Lần , ánh đều đổ dồn về cô — còn chế giễu, còn nghi ngờ, chỉ còn kinh ngạc và chấn động.

Từng nốt nhạc chính xác tuyệt đối, tiết tấu hảo đến mức thể bắt bẻ.

Trịnh Thư Vân bừng tỉnh, gương mặt xinh hiện rõ sự phấn khích, tay cũng theo đó kéo violon. Những khác như tiếp thêm động lực, đồng loạt nhập cuộc.

Âm thanh của các nhạc cụ hòa quyện , dệt nên một chương nhạc rực rỡ, lộng lẫy.

“Âm thanh là…”

Ngoài hành lang, Từ Minh Vũ thấy tiếng nhạc truyền , hai mắt lập tức sáng lên. Anh bước nhanh về phía phòng tập, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc xuất sắc nhất.

 

 

 

 

Loading...