Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 145
Cập nhật lúc: 2025-12-17 06:21:29
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quân lệnh như núi, đương nhiên thể chậm trễ.
Cố Phong với Giả Hạo: “Phần còn của cuộc họp do chủ trì .”
Anh dặn dò xong, lập tức ngoài ánh mắt chăm chú của .
Chuyện Cố Phong sắp sửa thăng chức rõ ràng là chuyện , nhưng mà điều cũng nghĩa là sắp sửa rời khỏi liên đội, cho nên khi tất cả vui vẻ một chút xong, ai nấy đều lộ vẻ nỡ.
Nhất là Giả Hạo cộng sự với Cố Phong nhiều năm, tuy rằng sớm nghĩ đến sẽ một ngày như thế, nhưng trong lòng vẫn cứ buồn bực khó chịu.
Cố Phong nhanh chóng đến cửa văn phòng đoàn trưởng, sửa sang quân trang, đó hô to: “Báo cáo.”
“Mời .”
Anh mở cửa phòng , nhanh chóng .
“Đoàn trưởng, ông tìm ?”
Anh hành quân lễ xong mới mở miệng hỏi.
“Cậu .” Trịnh Hồng Xương về phía Cố Phong, trong ánh mắt tràn ngập khen ngợi.
Cố Phong thoáng qua ghế dựa ở bên cạnh, đó qua đó xuống.
Trước khi đến văn phòng đoàn trưởng đều nhận nhiệm vụ xong lập tức rời , hiếm khi ở chỗ .
Trịnh Hồng Xương chỉ bảo xuống mà còn đích rót cho một ly nước.
Điều cũng là Cố Phong ý thức chuyện bình thường.
“Cơ thể khôi phục thế nào ?” Trịnh Hồng Xương quan tâm hỏi.
Mộng Vân Thường
“Báo cáo đoàn trưởng, thứ đều .”
“Thoải mái .” Thái độ của Trịnh Hồng Xương đều vẻ hiền hòa.
Dáng thẳng tắp cửa Cố Phong thả lỏng một chút.
“Hai ngày mời đồng chí Diệp Ninh đến nhà khách, cô với ?” Trịnh Hồng Xương đột nhiên bắt đầu trò chuyện phiếm với .
Cố Phong im lặng vài giây : “Báo cáo đoàn trưởng, mấy ngày nay trong liên đội nhiệm vụ huấn luyện, còn về nhà.”
Trịnh Hồng Xương trả lời như thế cũng cảm thấy bất ngiờ gì : “Huấn luyện là huấn luyện, cho dù thế nào thì cũng thời gian cho ăn cơm ngủ nghỉ. Cậu cứ chịu về nhà mãi như thế, sẽ cho rằng đoàn đội của chúng chỉ cần thành tích huấn luyện mà thèm để ý đến vấn đề sức khỏe của các chiến sĩ.”
Trong thời gian ngắn Cố Phong cũng lời gì để , rõ đoàn trưởng sẽ tự nhiên vô duyên vô cớ những lời .
“Diệp Ninh gì với hết, là tự với .” Trịnh Hồng Xương thậm chí đợi nghĩ nhiều tự đưa câu trả lời.
“Cô vợ của đổi lớn, cũng ủng hộ công việc của .”
Những lời thật sự chính là lời khẳng định lớn nhất đối với Diệp Ninh.
Cố Phong đang lo lắng cũng thả lỏng : “Cô thật sự đổi nhiều.”
“Đại trượng phu tề gia trị quốc bình thiên hạ, chỉ gia đình yên thì mới thể việc .” Trịnh Hồng Xương xong câu đó, vẻ hiền hòa mặt dần dần bằng sự nghiêm túc.
“Cha ở quê khỏe ?”
“Cảm ơn đoàn trưởng quan tâm, bọn họ cũng đều mạnh khỏe.” Cố Phong trả lời chút do dự.
Trịnh Hồng Xương gật đầu, giống như là đang xác định gì đó, đó tăng thêm âm lượng.
“Cố Phong, tổ chức một nhiệm vụ giao cho .”
Cố Phong lập tức tập trung tinh thần, gần như theo bản năng mà đưa lời hứa hẹn: “Bảo đảm sẽ thành nhiệm vụ.”
Trịnh Hồng Xương thoáng qua , dậy đến bàn việc, lấy một phần hồ sơ phong kín.
Cố Phong cũng dậy theo, Trịnh Hồng Xương hiệu, giơ tay cầm lấy hồ sơ mở xem.
Toàn bộ văn phòng lặng ngắt như tờ, đến cả bầu khí giống như cũng đọng .
Lúc Cố Phong thấy nội dung hồ sơ, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm túc.
Vài phút , giọng của Trịnh Hồng Xương vang lên nữa: “Đương nhiên, cũng thể từ chối.”
Nhiệm vụ vô cùng nghiêm túc, trình độ nguy hiểm càng là từ đến nay từng .
Hiện tại điều lệnh của Cố Phong bàn việc của ông , nếu nhiệm vụ bất ngờ , thì hiện tại thứ ông đưa cho Cố Phong sẽ là điều lệnh thăng chức.
Đương nhiên, cho dù Cố Phong đồng ý chấp hành nhiệm vụ thì cũng sẽ ảnh hưởng đến việc thăng chức của .
mà nếu Cố Phong đồng ý, như tiếp theo đây sắp sửa đối mặt với bài kiểm tra sống c.h.ế.t.
Trịnh Hồng Xương chằm chằm Cố Phong chớp mắt, chờ đợi sự lựa chọn của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-145.html.]
Tối nay Diệp Ninh buổi biểu diễn, cho nên đoàn văn công tan ca xong là trực tiếp thẳng về nhà.
Khi cô đến cửa nhà thì ngửi mùi thức ăn thơm phức.
Cửa phòng khép hờ, mà mùi hương là từ trong nhà bay .
Là Cố Phong về.
Cô nhanh chóng nghĩ đến điểm .
Cô mở cửa phòng , quả nhiên thấy bóng dáng của Cố Phong.
“Cô về lúc, mới nấu cơm chiều xong. Đi rửa ăn cơm .” Cố Phong chủ động gọi cô.
Diệp Ninh sững sờ.
Từ lúc bọn họ từ quê về đến bây giờ cũng chỉ mới ăn cơm cùng hai .
“Các huấn luyện xong hả?”
Dù thì lúc Cố Phong với cô là sẽ tập huấn chừng một tuần, tính thời gian thì hình như là còn đến ngày.
Cố Phong khẽ “Ừ” một tiếng, cúi đầu bày chén đũa.
“Sao hôm nay sẽ về sớm thế?” Diệp Ninh đầu tiên là thấy bốn món mặn một món canh bàn, đó túi hành lý đặt ở trong góc, nhíu mày .
“Mỗi tuần hai ba ngày cô sẽ về đúng giờ.” Cố Phong một cách chắc chắn, đó xuống bàn cơm, ngẩng đầu cô.
Diệp Ninh ngờ đến cả chuyện mà cũng chú ý đến, nhưng mà cũng hết.
“Anh định ngoài ?”
Tuy rằng cô đang dò hỏi, nhưng trong lòng đáp án.
Cố Phong theo tầm mắt của cô, cô thấy túi hành lý mà sửa soạn .
“Ăn cơm .”
Không nhận câu trả lời của , trong lòng Diệp Ninh đột nhiên một loại cảm giác nên lời.
Cô rửa tay , đó xuống bàn cơm.
Cố Phong chủ động múc canh cho cô.
Diệp Ninh càng thêm cảm thấy đúng, chỉ chằm chằm .
Cố Phong hình như chỉ là đang nghiêm túc ăn cơm, nhưng mà hai phút , vẫn dừng động tác .
“Chỉ là trong liên đội nhiệm vụ khẩn cấp, cần ngoài một đoạn thời gian mà thôi.”
“Một đoạn thời gian là bao lâu?” Diệp Ninh lập tức bắt trọng điểm.
Dù thì lúc Cố Phong cũng thường xuyên về nhà, nhưng mà đều từng cố ý sửa soạn hành lý ngoài như thế bao giờ.
Điều nghĩa là đến nơi xa.
Hơn nữa quân trang thường phục của đều ở ký xá trong bộ đội, trong nhà chỉ quần áo bình thường.
“Không thể xác định , nhưng mà thời gian sẽ quá ngắn, lẽ sẽ một hai tháng.” Cố Phong vô cùng tùy ý .
Thời gian cũng Diệp Ninh giật : “Một hai tháng cũng về ?”
Cố Phong gật đầu, thật cũng thật với Diệp Ninh, một hai tháng chỉ là phỏng chừng lạc quan nhất, thời gian sẽ chỉ dài chứ thể ngắn hơn.
Diệp Ninh chằm chằm mặt của Cố Phong: “Nếu hỏi là nhiệm vụ gì thì chắc cũng sẽ đúng ?”
Cố Phong : “Không .”
“Vậy nguy hiểm ?” Nếu như là đây thì Diệp Ninh sẽ hỏi nhiều như thế, nhưng mà cô quá yên tâm.
Nhất là hai ngày Trịnh Hồng Xương còn cố ý đến gặp cô, những lời như thế.
Cũng thể vô duyên vô cớ .
Ánh mắt Cố Phong đối diện với cô chút d.a.o động: “Cô đột nhiên quan tâm như thế, chút quen cho lắm.”
Bầu khí nặng nề vì câu đùa của mà trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Diệp Ninh nhịn trợn trắng mắt : “ chỉ là lo lắng thương, đến lúc đó còn chăm sóc cho nữa. Còn chuyện về thì thèm quan tâm.”
“Nếu thật sự về thì ?” Cố Phong như như mà tiếp lời cô.
Không hiểu mắt của Diệp Ninh nhảy lên: “Vậy thì tự do .”
Không ngờ Cố Phong cũng vô cùng tán thành mà gật đầu : “Nếu như thể về thì đúng là cô sẽ tự do. mà đến lúc đó hi vọng cô thể chăm sóc cho cha một ít.”