Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 139
Cập nhật lúc: 2025-12-17 06:21:23
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hiện tại Diệp Ninh cũng coi như đổi , đổi lớn, mà tình hình hiện tại của Cố Phong rõ ràng cũng thể nhắc chuyện ly hôn nữa, đương nhiên là chung sống với cho .
Cố Phong dáng vẻ Giả Hạo quan tâm nhiều chuyện, bất đắc dĩ thở dài .
“Có.”
Hai mắt Giả Hạo lập tức phát sáng, hiển nhiên câu trả lời ngoài dự đoán của .
Mộng Vân Thường
“Nói xem nào, hai về quê xảy chuyện gì thế?”
Cố Phong , chỉ là nụ còn mang theo một chút cảm giác vô lực nên lời.
“Sau chúng sẽ cãi nữa, hiện tại chắc thể coi như là...”
Nói đến đây mắc kẹt.
Vợ chồng ?
Chắc là tính.
Kết hôn nửa năm, bọn họ còn từng phát sinh quan hệ thực chất nào, hơn nữa hiện tại Diệp Ninh chỉ ly hôn với .
Bạn bè ?
Chắc là cũng tính.
Ít nhất bạn bè cần hợp ý , tình bạn.
Người xa lạ ?
bọn họ sống cùng , vinh dự cũng liên quan mật thiết với .
Anh im lặng chừng mười mấy giây, ánh chăm chú của Giả Hạo, chỉ thể bất đắc dĩ : “Mối quan hệ kết nhóm sống chung .”
“...”
Giả Hạo hiểu cho lắm.
“Cái gì gọi là kết nhóm sống chung với ?”
“Chính là quấy nhiễu lẫn .” Cố Phong hiếm khi mà giải thích, mà đây cũng là nguyên văn của Diệp Ninh.
“Hai vợ chồng cùng ngủ một chiếc giường, thể quấy nhiễu lẫn ? Rốt cuộc hai đang cái gì thế?” Giả Hạo nhíu chặt mày thành bánh quai chèo.
Bởi vì Diệp Ninh tạo lời đồn tối hôm đó cô và Cố Phong ngủ sập giường, cho nên gần như tất cả đều cho rằng Cố Phong và Diệp Ninh ở bên từ lâu .
Dù thì dựa theo tính cách ngang ngược của Diệp Ninh, nếu thời gian dài như thế mà Cố Phong còn đụng cô, cô chắc chắn sẽ quậy banh nóc.
Cố Phong thở dài, mắt phương xa.
, cũng rốt cuộc bọn họ đang cái gì.
“Làm như thế !”
Rõ ràng quá thời gian tan ca , Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa vẫn còn ở trong phòng luyện tập căng thẳng thảo luận.
Mà mặt hai bày một đống bản thảo tập luyện.
Bọn họ đều rõ trong buổi biểu diễn liên hợp , bọn họ thắng đoàn văn công Tây Nam là chuyện thể, cho nên điểm đột phá duy nhất chính là thiết kế và hiệu quả tiết mục.
Các ca khúc và nhạc khúc biểu diễn bình thường gì đặc sắc và bất ngờ, cho dù tiếp tục luyện tập thêm một trăm năm nữa thì cũng chỉ đạt hiệu quả như bây giờ. Bọn họ cần sáng tác một ca khúc mới, một ca khúc đủ để cảm thấy chấn động.
Nếu một tiết mục như thế, như chừng sẽ thể bù đắp khuyết điểm thua kém về mặt biểu diễn và diễn tấu.
mà sáng tác ca khúc mới cũng đơn giản, thời gian để cho bọn họ cũng chỉ một tháng ngắn ngủi.
Trong hơn một tháng , bọn họ chỉ sáng tác ca khúc mới mà còn cần đội ca hát và dàn nhạc phối hợp biểu diễn một cách mỹ, hai bọn họ cảm nhận áp lực từ đến nay từng .
“ cũng tin dựa năng lực của hai chúng , trong vòng một tuần sáng tác bài hát mới !”
Lý Kiến Hoa nắm bút, xương ngón tay cũng biến thành màu trắng.
Từ Minh Vũ lộ vẻ mặt đưa đám: “Anh nghiêm túc đó hả?”
Trước nếu để bọn họ thiết kế một tiết mục biểu diễn mới, từ sáng tác đến luyện tập đến khi biểu diễn chân chính ít nhất cũng cần ba tháng.
Hiện tại bọn họ thật sự là đang nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, còn chịu áp lực lớn như thế, đây rõ ràng là chuyện thể thành .
Lý Kiến Hoa lộ vẻ mặt quyết tâm: “ gọi điện thoại về nhà , mấy ngày nay đều sẽ ở đoàn văn công để sáng tác ca khúc mới.”
“Anh định chơi liều tới cùng hả?” Từ Minh Vũ cũng lên tinh thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-139.html.]
Ánh mắt Lý Kiến Hoa d.a.o động kịch liệt, hùng hồn : “Không thử buộc một thì chứ!”
Ba ngày , của đội ca hát và ba nhạc tập hợp mở họp.
Mà Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ thì vác hai cái quầng thâm mắt khoa trương xuất hiện.
Không chỉ như thế, Lý Kiến Hoa từ đến nay đều chú ý đến hình tượng thì cằm còn để đầy râu, đến cả quần áo cũng đều ba ngày .
Mọi thấy hai đội trưởng như thế , càng cảm thấy áp lực lớn hơn nữa.
“Hôm nay bảo đến đây họp chính là vì tiếp thu ý kiến của , tranh thủ thể sáng tạo một tiết mục ca khúc mới trong thời gian ngắn nhất.” Giọng của Lý Kiến Hoa khàn đặc, là ngay đang nóng trong .
Mọi sang , đây là đầu tiên bọn họ gặp tình huống .
Từ đến nay bọn họ đều là đội trưởng bảo tập cái gì thì tập cái đó.
Từ Minh Vũ mấy gương mặt căng thẳng , vẻ nhẹ nhàng : “Mọi thể thỏa thích, chẳng hạn như nghĩ đến giai điệu nào đó khá bắt tai, câu hát dễ êm tai hoặc là kích động lòng gì đó, cho dù là nhiều ít đều thể .”
Bọn họ cũng buộc đến còn cách nào khác. Dùng ba ngày hai ca khúc mới nhưng vô cùng bình thường, dùng nó để ứng phó cho buổi biểu diễn bình thường thì còn , nhưng dùng nó để thi đấu với đoàn văn công Tây Nam thì chắc chắn sẽ hiệu quả.
Yên lặng một lúc lâu, Tôn Manh Manh dẫn đầu lên tiếng.
“Đội trưởng, một đoạn giai điệu, ?”
Lý Kiến Hoa lời cô , hai mắt lập tức tỏa sáng, nhanh chóng cầm giấy bút đến.
Dưới ánh chăm chú của Tôn Manh Manh bắt đầu ngâm nga giai điệu dài chừng mười mấy giây.
Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ đều nghiêm túc lắng .
Chờ Tôn Manh Manh ngân nga xong, bộ đại sảnh đều lặng ngắt như tờ.
Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ liếc , ngay từ đầu còn kích động dần dần bình tĩnh trở .
Giai điệu cũng đáng để thưởng thức, nhưng mà vẫn đến mức bất ngờ, càng miễn bàn đến chấn động.
mà Tôn Manh Manh mở đầu, những khác cũng đều bắt đầu trở nên sinh động.
Người thứ hai mở miệng chính là Vương Hinh Tuyết thua kém.
Cô đưa một vài câu hát, nội dung lời bài hát mang theo cảm giác van nài, tuy rằng cũng chút cảm giác nhưng khó thể trình diễn ở trường hợp .
Tiếp theo đó mỗi đều góp lời , cực kỳ náo nhiệt.
Lý Kiến Hoa ghi chép cẩn thận tất cả những gì mà cảm thấy tác dụng.
Diệp Ninh ở trong nhóm đội nhạc khí, từ đầu đến cuối đều chuyện.
Cô tính toán của Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ, nhưng mà chỉ dựa cách mà sáng tác một ca khúc xuất sắc, rõ ràng là chuyện tưởng.
Mọi thỏa thích chừng nửa tiếng đồng hồ, Lý Kiến Hoa kêu dưng.
Anh ghi chép chừng vài trang giấy, nhưng mà ý kiến đóng góp nào thật sự đáng tin, cũng nếu cứ tiếp tục nữa thì cũng chỉ đang chuyện vô ích, đành giải tán .
Sắc mặt của và Từ Minh Vũ càng thêm nghiêm túc, nhưng mà càng sốt ruột thì càng tìm linh cảm.
Buổi trưa.
Trịnh Thư Vân đang chuẩn xuống nhà ăn ăn cơm, thấy một Diệp Ninh đang tìm kiếm gì đó ở khu vực cách văn phòng Lý Kiến Hoa xa.
“Diệp Ninh, cô đang cái gì đó?”
Diệp Ninh trả lời: “Nhẫn của rơi ở chỗ .”
Trịnh Thư Vân ngơ ngác hỏi: “Cô đeo nhẫn hả?”
Diệp Ninh vô cùng khẳng định gật đầu : “Ừ, đeo.”
“Vậy tìm phụ cô.” Trịnh Thư Vân nghĩ nhiều, dù nhẫn là một vật dụng quan trọng. Nếu là nhẫn cưới thì càng quan trọng hơn.
“Cảm ơn.” Diệp Ninh cảm ơn cùng Trịnh Thư Vân xác định phạm vi nhẫn mất.