Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 137

Cập nhật lúc: 2025-12-17 06:21:21
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mục Văn Hạo mỉ : “ , chỉ cần cô ngoan ngoãn lời, Diệp T.ử sẽ bao giờ thể thế vị trí của cô.”

Đối mặt với ánh mắt sắc bén của đàn ông, Đường Uyển Như gần như dám hít thở.

rõ hơn bất cứ ai về độ đáng sợ của Mục Văn Hạo, lời giải thích đến bên miệng cưỡng ép nuốt ngược trong.

nếu như cô lời, cho dù đó là một thứ xinh thì cũng sẽ phá hủy ngay chút do dự.” Lời Mục Văn Hạo cực kỳ tàn khốc.

Anh khẽ buông lỏng bàn tay đang nhéo Đường Uyển Như, nhẹ nhàng vỗ nhẹ gương mặt xinh của cô .

Đây là lời cảnh cáo, cũng là lời uy hiếp.

Mồ hôi ướt sũng quần áo Đường Uyển Như, giờ phút ngoại trừ sợ hãi , cô còn cảm thấy gì khác.

Mục Văn Hạo bưng ly rượu lên: “Cô thể ngoài .”

Đường Uyển Như dám thêm câu nào nữa, lên khỏi văn phòng.

Vào giây phút cửa văn phòng ở phía lưng đóng , cô siết chặt nắm tay, khớp xương lộ màu trắng.

phụ nữ của Mục Văn Hạo ba năm, tận tâm tận lực trả giá thứ vì chuyện ăn của , nhưng mà kết quả là đàn ông tuyệt tình với cô như thế, thậm chí ở trong lòng , cô chỉ là một thứ đồ chơi thể thể !

Đường Uyển Như cảm thấy tức giận, tuyệt vọng, nhưng nhiều hơn nữa chính là hận!

Diệp Ninh tẩy trắng xong, đồ biểu diễn , chuẩn rời .

Cửa phòng mở , cô thấy Mục Văn Hạo xuất hiện.

Mục Văn Hạo thèm quan tâm tan ca về nhà , lập tức .

Diệp Ninh do dự vài giây, xoay theo.

Hôm nay sân khấu xảy chuyện như thế, hơn nữa đàn ông cũng của Mục Văn Hạo bắt lấy, hiện tại Mục Văn Hạo xuất hiện đương nhiên là vì chuyện .

“Người đàn ông là vì quá thích cô.” Mục Văn Hạo thẳng chủ đề.

Diệp Ninh : “Vậy nên cảm thấy vinh hạnh ?”

Mục Văn Hạo chằm chằm cô.

“Cô cảm thấy như thế nào?”

cảm thấy như thế nào quan trọng, quan trọng là ông chủ Mục cảm thấy như thế nào.” Diệp Ninh thành thật .

Mục Văn Hạo giải quyết chuyện như thế nào là chuyện cô cách nào can thiệp và đổi .

Mục Văn Hạo cũng , phụ nữ thông minh chính là như thế .

“Cô cứ yên tâm, sẽ xảy chuyện như thế nữa.”

Anh cảnh cáo Đường Uyển Như, Đường Uyển Như sẽ can đảm thứ hai.

“Được .” Diệp Ninh đồng ý dứt khoát, hề khó chịu do dự gì cả.

Chuyện xong, Diệp Ninh lập tức bày thái độ tiễn khác.

Mục Văn Hạo quan sát cô từ xuống : “Cô giảm cân hiệu quả chậm quá.”

Có một câu Đường Uyển Như đúng, Diệp T.ử thể đằng màn lụa mãi , cũng tuyệt đối thể mang đến ảnh hưởng gì cho phòng ca múa, mà chuyện cần giải quyết từ ngọn nguồn.

Chỉ cần cô thể nhanh chóng giảm cân, tất cả vấn đề đều thể giải quyết một cách dễ dàng.

Diệp Ninh đương nhiên hiểu ý của , từ khi cô quyết định giảm cân đến bây giờ gần bốn tháng, trong bốn tháng cô giảm hơn năm mươi cân, tốc độ thế thật cũng tính là chậm.

Tuy rằng cô gầy , nhưng giảm cân một cách khỏe mạnh, cho nên mới lựa chọn dùng một vài phương pháp cực đoan.

“Ông chủ Mục, hợp đồng mà chúng ký chỉ bán nghệ bán .”

Cho dù cô mập ốm thì phận ở phòng ca múa Hồng Hải đều sẽ thể tiết lộ.

Mục Văn Hạo nhắc nhở nhướng mày.

“Nếu việc gì khác thì về đây.” Diệp Ninh thèm để ý đến cảm xúc của Mục Văn Hạo, chủ động chào tạm biệt.

Khi cô ngang qua Mục Văn Hạo, Mục Văn Hạo cong môi lộ một nụ lạnh lùng.

cũng ngờ rằng cô còn võ nữa đấy.”

Không dò hỏi mà là khẳng định.

Cú đá mà cô tung lúc ở sân khấu bình thường nào cũng thể đá .

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-137.html.]

 

Trong nhà tối đen như mực,

Diệp Ninh mới về đến nhà mở đèn lên, ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng bộ căn phòng.

Trên bàn một xấp tiền giấy đè ly nước, bên cạnh còn một tờ giấy.

“Tuần bộ đội tập huấn, tiền là tiền trợ cấp tháng .”

Tờ giấy là do Cố Phong để .

Có tập huấn nghĩa là ít nhất trong vòng một tuần đều sẽ về nhà.

Diệp Ninh bất cứ cảm giác gì.

Bọn họ từ quê về, mỗi ngày Cố Phong đều càng thêm bận rộn, mà cô cũng dồn bộ lực chú ý chuyện công việc.

Hình thức chung sống nhúng tay chuyện của , giống như hai xa lạ quen thuộc, ai phiền cản trở đến ai.

Cô cất tiền , rửa mặt ngủ.

Hôm , đoàn văn công.

Tập luyện kết thúc, tất cả trong dàn nhạc đều nhận kẹo mừng của Lý Mạn Mạn.

Diệp Ninh khẽ hỏi thăm Trịnh Thư Vân, dù thì mấy tháng qua Lý Mạn Mạn giống như vẫn luôn xem mắt, nhưng cũng hẹn hò với ai cả.

“Là quân nhân mà cô gặp khiêu vũ trong vũ hội liên hoan đó.”

Câu trả lời của Trịnh Thư Vân càng Diệp Ninh cảm thấy kinh ngạc, chẳng trách vũ hội liên hoan hoan nghênh đến thế.

, cô chuyện Sầm Lan và Vương Hinh Tuyết nghỉ chơi ?”

Trịnh Thư Vân cũng đột nhiên nhớ đến chuyện , cảm thấy lẽ Diệp Ninh còn đến.

Quả nhiên Diệp Ninh lắc đầu.

Mộng Vân Thường

“Ngay mấy ngày cô xin nghỉ về quê đó, ngày đầu tiên Sầm Lan đến đoàn văn công việc , thế nào mà ở trong phòng nghỉ cãi với Vương Hinh Tuyết, hơn nữa hai cãi lớn dữ lắm, đó ai thèm ngó ngàng đến ai nữa.” Trịnh Thư Vân đến chuyện , thật sự khó mà nỗi đau của khác.

Trước Sầm Lan chính là ch.ó săn một của Vương Hinh Tuyết, hai bọn họ nghỉ chơi , đây tuyệt đối là chuyện mà tất cả đều ngờ đến.

“Sau đó đội trưởng Lý còn cố ý giảng hòa cho hai bọn họ, nhưng mà thành công, cũng bọn họ cãi vì chuyện gì nữa.” Trịnh Thư Vân vẫn khá là tò mò.

Chỉ sợ ai chuyện ẩn giấu phía hơn Diệp Ninh, nhưng mà cô hề biểu hiện ngoài, lộ vẻ như mới chuyện .”

“Thư Vân, Diệp Ninh, hai còn ăn cơm nữa? Đi trễ là còn chỗ đó.” Ngoài cửa nhắc nhở, ngắt ngang cuộc chuyện của hai bọn họ.

“Đi thôi, ăn cơm.” Trịnh Thư Vân gọi cô.

Chờ hai nhà ăn múc cơm xong , bên trong thật sự còn tìm ghế trống nào nữa.

Bọn họ bưng mâm cơm bên trong, gần như thấy Vương Hinh Tuyết và Sầm Lan ăn cơm lẻ loi cùng một lúc.

Hai ở hai bên trái , ở giữa còn để trống hai ghế, đều tự ăn cơm một .

Trịnh Thư Vân cảm thấy hình ảnh thú vị, đang định chế nhạo vài câu thì Sầm Lan đột nhiên từ chỗ bật dậy.

“Cô, mấy cô ở đây .”

rõ ràng là đang với Diệp Ninh, thậm chí còn hết câu lập tức bưng mâm cơm chỉ mới ăn một chút lên chạy trối c.h.ế.t.

Trịnh Thư Vân khó hiểu hỏi: “Sao tự nhiên cô nhường chỗ cho tụi thế?”

Trước khi Sầm Lan đối mặt với của đội nhạc khí thì luôn vẻ cao cao tại thượng, cảm thấy bản tài giỏi.

Diệp Ninh xuống vị trí ghế của Sầm Lan, : “Có lẽ là cô ăn xong .”

thấy giống như cô đang sợ cái gì đó.” Trịnh Thư Vân thuận miệng phỏng đoán.

Diệp Ninh : “Chắc là đang sợ đó.”

Trịnh Thư Vân khoa trương chậc lưỡi : “Sầm Lan sợ cô hả? Bớt đùa .”

Hai ăn chuyện, bầu khí vô cùng hài hòa.

Diệp Ninh dùng khóe mắt về phía Vương Hinh Tuyết vài giây, đó về phía Tôn Manh Manh mấy của đội ca hát vây quanh cách đó xa.

Tuy rằng hiện tại hát chính của đội ca hát vẫn lấy Vương Hinh Tuyết là chủ, nhưng mà trong lòng đều rõ ràng, chuyện Tôn Manh Manh thế Vương Hinh Tuyết chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.

Mà hiện tại Vương Hinh Tuyết đang từ chỗ cao ngã xuống, cảm giác chênh lệch cực lớn đó mới là sự tra tấn tàn nhẫn nhất.

 

 

 

 

Loading...