Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 127
Cập nhật lúc: 2025-12-17 06:20:05
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đáy mắt sâu thẳm của Diệp Ninh chợt lóe lên một chút lệ khí, đó chính là vẻ nhạo đối với Lý Bưu.
Từ đến nay con của cô thù thì nhất định sẽ trả, hơn nữa còn sẽ trả gấp mười .
Uy h.i.ế.p tống tiền đúng là sẽ chỉ mức án tù thời hạn, nhưng nếu g.i.ế.c thì ?!
Lần , cô cho hai em Lý Bưu còn cơ hội xoay !
“Được , cũng trễ , chúng về nhà thôi.”
Diệp Ninh thu hồi suy nghĩ, giơ tay vươn vai, mặt trời dần dần chạy về phía tây, cong môi mỉm .
Mọi chuyện đều kết thúc.
Phòng thẩm vấn.
“G.i.ế.c ?! Không, ! Đồng chí công an, thể thề, tuyệt đối hề g.i.ế.c ! Uy h.i.ế.p tống tiền đều nhận, nhưng mà thật sự g.i.ế.c !”
Lý Bưu Mạnh Văn lên án, bắt đầu luống cuống, rối loạn.
Tuy rằng gã là một chuyện ác nào mà , nhưng tuyệt đối can đảm g.i.ế.c .
Thấy Lý Bưu thề thốt phủ nhận, Mạnh Văn thẳng tên của Tôn Khánh.
“Anh tống tiền Tôn Khánh thành công, cho nên g.i.ế.c .”
Đầu óc Lý Bưu ong ong, huyết áp lập tức tăng cao.
Gã roc vì dính cái tội ?!
“ ! Ngoại trừ nửa năm gặp Tôn Khánh một , đó thì còn gặp nữa!”
Gã gân cổ lên biện giải, giống như chỉ cần như thế là thể rửa sạch hiềm nghi của chính .
Mặt Mạnh Văn âm u như nước, vỗ mạnh bàn Lý Bưu hoảng sợ.
“Hai tháng còn từng gặp mặt Tôn Khánh một . Từ gặp mặt đó, Tôn Khánh còn thấy tăm , còn mau thành thật khai báo ?”
Quần áo Lý Bưu ướt đẫm mồ hôi, lúc mới nhớ đúng là hai tháng Tôn Khánh từng đến tìm gã .
mà chuyện lâu , đến cả gã cũng nhớ rõ, mấy tên công an rõ như thế?
Mạnh Văn cũng chỉ mới nhận manh mối do các đồng nghiệp điều tra .
Hôm qua bọn họ nhận Diệp Ninh, Mã Lượng và chị của Tôn Khánh đến báo công an, là Lý Bưu tống tiền.
Sau đó chị của Tôn Khánh còn báo công an Tôn Khánh mất tích hai tháng, sống thấy , c.h.ế.t thấy xác, bọn họ nghi ngờ rằng Tôn Khánh Lý Bưu hãm hại.
Trong sở coi trọng vụ án , lập tức thành lập tiểu tổ chuyên án.
Hôm nay bọn họ còn chia binh hai đường, một nhóm phụ trách bắt mấy Lý Bưu, một nhóm còn thì điều tra sự mất tích của Tôn Khánh.
Quả nhiên bọn họ tìm nhân chứng, đó khi Tôn Khánh mất tích thấy Tôn Khánh đến tìm Lý Bưu.
Lý Bưu vốn dĩ cũng là hiềm nghi, hiện tại chứng cứ càng thêm đầy đủ.
“Đồng chí công an, , nhớ . Lúc đó Tôn Khánh đúng là đến tìm , gặp em gái của , lúc đó từ chối, đó về...”
Lý Bưu run run rẩy rẩy giải thích, lúc đó gã chỉ từ chối yêu cầu của Tôn Khánh mà còn sỉ nhục nữa.
Đương nhiên, những chuyện thì gã chắc chắn là dám .
“Vậy vì chúng tìm một đôi giày của Tôn Khánh ở phía tường viện nhà ?”
Đôi mắt sắc bén của Mạnh Văn giống như thể thấu nội tâm của Lý Bưu.
Anh mang đôi giày đó đến cho chị của Tôn Khánh nhận diện, đó là đôi giày Tôn Khánh mang lúc mất tích.
Hiện tại nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, Lý Bưu thể nào phủ nhận .
Lý Bưu vô cùng kinh ngạc, vài giây , cảm xúc sụp đổ.
“Có vu oan hãm hại ! g.i.ế.c , thật sự g.i.ế.c ! Nếu là g.i.ế.c Tôn Khánh, vì còn đến tống tiền nhà của chứ?”
Mạnh Văn thấy gã vẫn cứ còn hấp hối giãy dụa, cho gã thêm cơ hội nào nữa.
“ , g.i.ế.c c.h.ế.t Tôn Khánh , mà còn tống tiền nhà , lương tâm của thấy đau ? Nói, t.h.i t.h.ể của Tôn Khánh đang ở chỗ nào?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-127.html.]
Đêm khuya tĩnh lặng.
Chị của Tôn Khánh, Tôn Hồng, mặc đồ tang đến bên cạnh bờ sông.
Dưới bóng đêm, mặt sông phẳng lặng càng thêm đen tối, sâu thẳm.
Nước mắt chảy dọc theo gương mặt của Tôn Hồng.
Cô quỳ xuống, mặt sông thành tiếng.
“Em trai, em cứ yên tâm . Ông trời mắt, cuối cùng chị cũng báo thù cho em , những hại c.h.ế.t em đều trả giá đắt! Em trai, nếu như em trời linh thiêng thì thể yên giấc .
Ò ó o o.
Tiếng gà gáy lảnh lót đ.á.n.h thức thôn trang nhỏ đang ngủ .
Tối hôm qua Diệp Ninh ngủ cực kỳ ngon.
Diệp Đống cũng dậy sớm, nhờ bà Vương chuyển lời cho Khổng Giai, hôm nay sẽ đến nhà họ Khổng chào hỏi, thuận tiện dẫn Khổng Giai ngoài dạo chơi.
Triệu Thu Phân còn chuẩn bánh kẹo trái cây, còn một miếng thịt heo to, Diệp Đống cũng cầm sang bên đó.
Cho dù Diệp Đống và Khổng Giai thể thành đôi , nhưng cũng đều thể mất lễ nghĩa.
Diệp Đống ăn sáng xong, xách theo đồ khỏi cửa.
Diệp Quốc Sinh cũng rảnh rỗi, tuy rằng đầu ông vẫn lành hẳn, nhưng vẫn màng Triệu Thu Phân và Diệp Ninh cản trở, khiêng cuốc ruộng cỏ.
Triệu Thu Phân lấy vải và bông mà Diệp Ninh mua lúc , hai con giường đất cùng đêm chăn.
“Vải mềm ghê đó, chờ xong con mang hai cái về, con và Cố Phong cùng đắp.”
Triệu Thu Phân vui tươi hớn hở .
Lúc tuy rằng lúc Diệp Ninh xuất giá bọn họ cũng tận tâm chuẩn của hồi môn, nhưng dù thì lúc đó điều kiện hạn, đệm chăn hồi môn thật sự thể nào sánh bằng với bây giờ.
“Mẹ, cần , con và Cố Phong sắp sửa về , cần thiết để ở đây.”
Diệp Ninh từ chối, thời tiết càng ngày càng lạnh, mấy cái chăn mới may xong cho cha đắp là lúc.
Nhắc đến chuyện về thì Triệu Thu Phân nổi nữa, tính thời gian thì Diệp Ninh cũng về năm ngày , nếu bất ngờ gì xảy thì ngày mai , còn đến bao giờ mới về.
“Hai đứa nếu như quá bận, ăn tết về thì nhớ về. Chuyện em trai con và Khổng Giai nếu thuận lợi thì cuối năm nay cũng thể tiệc luôn.”
“Dạ, con sẽ cố gắng.”
Ngoài miệng Diệp Ninh trả lời như thế, nhưng trong lòng cũng dám chắc lắm.
Dù thì càng đến cuối năm, công việc bên đoàn văn công sẽ càng bận rộn, còn bên phía phòng ca múa Hồng Hải nữa, xin nghỉ cũng quá dễ dàng.
“Mẹ, Tiểu Đống còn là con nít nữa, và cha thử để nó gánh vác chuyện trong nhà.”
Người cô yên tâm nhất vẫn cứ là Diệp Đống.
Nếu co, chỉ sợ Diệp Đống sẽ gây chuyện nhà họ Diệp rơi vực sâu vô tận.
Triệu Thu Phân thở dài gật đầu: “Mẹ với cha của con cũng đang ngóng trông em trai con kết hôn xong sẽ đổi, nếu thể giống như con thì cha c.h.ế.t cũng thể yên tâm .”
Lần Diệp Ninh về mang đến quá nhiều bất ngờ cho bọn họ, đến cả mơ cũng thể tỉnh.
Bọn họ đều cho rằng Diệp Ninh đổi như thế, tất cả đều là nhờ Cố Phong.
Bởi vì Diệp Ninh thích Cố Phong, Cố Phong là một quá ưu tú, cho nên mới thể dẫn theo Diệp Ninh, cô đổi những thói .
Nếu Diệp Ninh suy nghĩ của Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân là như thế, chắc chắn sẽ tức đến hộc máu.
“Cái gì mà c.h.ế.t với c.h.ế.t chứ, và cha con còn sống lâu trăm tuổi, hưởng phúc của con và Tiểu Đống.”
Diệp Ninh thật sự chấp nhận những nhà là bọn họ, bộ những lo lắng và băn khoăn đó cũng biến mất sạch sẽ.
“Được, .” Triệu Thu Phân cũng nhịn đỏ mắt, nhưng mà vì quá vui vẻ.
Mộng Vân Thường