Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-12-17 06:16:10
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đoàn trưởng, chúng … thật sự ý đó…”
Lý Kiến Hoa dứt lời Lâm Thanh cắt ngang.
“Vậy là ý gì?”
Lâm Thanh hỏi ngược , giọng lạnh hẳn .
“Không các cho rằng hình tượng của Diệp Ninh phù hợp, cho nên mới từ chối cô ?”
Ánh mắt Lý Kiến Hoa né tránh, giọng nhỏ dần:
“Hình tượng của cô … là , mà là quá kém. Đoàn văn công chúng ngày nào cũng biểu diễn, đối mặt với nhiều . Không thể yêu cầu ai cũng nghiêng nước nghiêng thành, nhưng ít nhất cũng cân nhắc cảm nhận của khán giả chứ.”
“Hẹp hòi!”
Lâm Thanh đập bàn, giận dữ quát lớn.
“Suy nghĩ của các hẹp hòi vớ vẩn!”
Bà hít sâu một , ánh mắt sắc bén quét qua hai đối diện.
“Bắt đầu từ khi nào đoàn văn công của chúng trở thành nơi dùng sắc để trưng bày cho khác xem hả? Đến hôm nay mới , hóa trong đầu các vẫn luôn nghĩ như !”
Giọng bà càng lúc càng cao:
“Đoàn văn công thể phát triển đến hôm nay là dựa cái gì? Là dựa tài năng! Nếu chỉ cần thì bày một đống bình hoa lên sân khấu là , còn cần kỹ năng chuyên nghiệp gì nữa?”
Lần Lâm Thanh thật sự nổi giận. Cổ bà lộ rõ gân xanh, khí thế ép .
Lý Kiến Hoa và Vương Quốc Trụ đều im lặng mím chặt môi.
Bọn họ đương nhiên , chỉ dựa thực lực dương cầm mà Diệp Ninh thể hiện, cô đủ tư cách gia nhập đoàn văn công. Sự phản đối của bọn họ vốn dĩ mang theo thành kiến về ngoại hình, cho nên lúc cũng thể phản bác .
Huống chi, còn một nguyên nhân quan trọng —
Nửa năm , dương cầm gia của đoàn văn công đổ bệnh, bọn họ tìm mãi vẫn ai đủ trình độ thế. Sự xuất hiện của Diệp Ninh, đúng là đến quá kịp lúc.
“Đoàn trưởng, ý của cô là…”
Vương Quốc Trụ cẩn thận hỏi.
Thật cần hỏi, trong lòng bọn họ đáp án.
Lâm Thanh trả lời thẳng, ngược đẩy quyền quyết định về cho hai :
“Các thấy thế nào?”
…
“Diệp Ninh, cô cho !”
Vương Hinh Tuyết khó khăn lắm mới đuổi kịp, giọng gấp gáp.
“Cô… cô… cô đàn dương cầm?”
Cô còn kịp định thở tức giận chất vấn, dáng vẻ như thể Diệp Ninh đàn là một tội thể tha thứ.
Diệp Ninh đầu cô , giọng bình thản:
“Có vấn đề gì ?”
Diệp Ninh của đương nhiên .
Diệp Ninh của hiện tại — từ nhỏ học qua đủ loại nhạc cụ. Dù theo con đường nghệ thuật, nhưng chút nền tảng , dùng ở thời đại dư sức.
Vương Hinh Tuyết cau chặt mày, hàng lông mày nhíu như bánh quai chèo.
“Vì cô cho ?”
“Vì ?”
Diệp Ninh hỏi ngược .
“Hơn nữa, từ đến giờ cô hỏi ?”
Cô thấy hiện tại dễ thỏa mãn .
Chỉ cần dáng vẻ tức đến méo mặt của Vương Hinh Tuyết, trong lòng thấy thoải mái.
Phải rằng, đây cô sẽ chẳng thèm để loại ảnh hưởng đến .
“…”
Vương Hinh Tuyết chặn họng, cứng họng lời nào.
Cho dù đ.á.n.h c.h.ế.t cô cũng thể ngờ rằng một phụ nữ mập mạp, xuất từ vùng quê nghèo nàn đàn dương cầm.
Diệp Ninh dây dưa, xoay tiếp tục bước .
Vương Hinh Tuyết giận đến mức n.g.ự.c phập phồng dữ dội, nhưng dám lập tức trở mặt, chỉ thể vội vàng đuổi theo nữa.
“Diệp Ninh, ý coi thường cô.”
Cô hạ giọng, giả bộ chân thành.
“ chỉ là quá bất ngờ thôi. Dù chúng cũng là bạn nhất của mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-12.html.]
Diệp Ninh thầm lạnh trong lòng.
Xem con nhỏ đang tính toán gì đó.
Vương Hinh Tuyết lén quan sát phản ứng của cô:
“Cũng vì là bạn , nên mới khuyên cô. Nếu Cố tìm sẵn cho cô công việc dọn vệ sinh , cô cứ đồng ý . Vào đoàn văn công dễ như . Đừng tưởng hôm nay cô đàn dương cầm là xong, trong đoàn văn công thiếu gì đàn? Nếu thì họ nhận cô luôn , cần gì bắt cô về chờ thông báo. Nói trắng là đang từ chối cô đó.”
Cô chắc chắn, vẻ mặt tràn đầy “vì cho Diệp Ninh”.
“Thế ?”
Diệp Ninh cô , ánh mắt sâu thấy đáy.
Vương Hinh Tuyết gật đầu lia lịa:
Mộng Vân Thường
“Dù chỉ là nhân viên vệ sinh, mỗi tháng cũng hai ba chục đồng. Nếu cô đồng ý, lập tức về báo với đoàn trưởng!”
Cô càng sốt ruột, Diệp Ninh càng bình tĩnh.
“ ghi nhận lòng của cô.”
Diệp Ninh mỉm nhạt.
“ là thì sẽ cho tới cùng. Hơn nữa, đoàn trưởng Lâm cũng rõ, nếu biểu diễn tài năng thì coi như từ bỏ công việc dọn vệ sinh .”
“Sao cô điều như hả?”
Mặt Vương Hinh Tuyết tái xanh, nghiến răng ken két.
Diệp Ninh giận, ngược còn .
“Cho dù cuối cùng chọn, đó cũng là lựa chọn của . Không cần cô bận tâm.”
Vương Hinh Tuyết nên hình dung tâm trạng của lúc .
Dù liên tục tự nhủ rằng Diệp Ninh chắc chọn, nhưng trong đầu ngừng hiện lên hình ảnh lúc cô đàn dương cầm —
Tựa như một loại ma lực kỳ lạ, khiến quên mất hình mập mạp vụng về của cô.
Tại như chứ?!
Diệp Ninh để ý tới suy nghĩ của cô . Cô rời khỏi đoàn văn công với tốc độ nhanh nhất, thẳng tới xưởng gỗ.
Việc quan trọng nhất lúc là chở mấy mảnh gỗ vụn đến xưởng tạo giấy.
Khi tới nơi, chỉ gặp Tôn Nguyên, mà còn gặp cả xưởng trưởng xưởng gỗ.
“Anh rể, đây là đồng chí Diệp Ninh mà em từng với .”
Tôn Nguyên chủ động giới thiệu.
“Chính cô giải quyết vấn đề mảnh gỗ phế thải của xưởng .”
Triệu Vinh Quý Diệp Ninh từ xuống , ánh mắt khác gì Phùng Cương đó.
Ban đầu là kinh ngạc, đó dần chuyển sang phức tạp.
“Đồng chí, cô thể cho chúng , cô định bán mảnh gỗ vụn cho ai ?”
Mảnh gỗ phế thải chất đống ngày càng nhiều, luôn là một khúc mắc trong lòng . Không ngờ giải quyết bởi một cô gái béo trông hết sức bình thường, tò mò mới là lạ.
Diệp Ninh ho khan một tiếng, trả lời thẳng:
“Tạm thời thể cho .”
Cô chỉ định trung gian một . Nếu lúc , thể bọn họ sẽ tự chở thẳng đến xưởng tạo giấy.
Không thể đề phòng khác.
Triệu Vinh Quý sững sờ, đó bật .
“Cho dù cô , đợi chúng chở gỗ qua đó cũng sẽ thôi.”
Dù xe vận chuyển đều là của xưởng gỗ, cô giấu cũng giấu .
“Xưởng trưởng Triệu.”
Diệp Ninh thẳng, giọng bình tĩnh.
“ ý định độc quyền đống phế liệu lâu dài. Lần coi như giúp tìm đầu , cũng kiếm chút phí trung gian. Sau , chuyện hợp tác giữa hai bên, sẽ nhúng tay nữa.”
Cô tham lam.
Muốn kiếm tiền, cô còn trăm ngàn con đường khác.
Triệu Vinh Quý ngờ cô thẳng thắn như , ánh mắt cô lập tức nhiều thêm vài phần thiện cảm.
Có thể giải quyết vấn đề khó nhằn trong thời gian ngắn như thế, đầu óc cô gái —
Quả thật hề đơn giản.