Thông báo
Một số team gần đây thường xuyên tạo chương mới để đưa truyện lên trang chủ, điều này ảnh hưởng đến sự công bằng chung trên MonkeyD.
Rất mong các team lưu ý và điều chỉnh cách đăng để cùng nhau xây dựng một môi trường công bằng và lành mạnh.

Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 98

Cập nhật lúc: 2025-08-18 18:52:38
Lượt xem: 144

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên nhà họ Lục, dọn dẹp xong bữa tối, cha Lục ăn uống thỏa mãn. Thịt ngon thơm đậm vị, ông còn nhịn vài hớp rượu trắng.

Có chút men say, cả ông cũng chẳng còn bình tĩnh như thường ngày. Vừa định leo lên giường nghỉ thì bất ngờ một cú đá, ngã sõng soài xuống đất.

"Bà gì thế?" Cha Lục đất, ngây .

Mẹ Lục rút chân về, dậy giường, mặt mày đầy tức giận: "Lão già c.h.ế.t tiệt, càng nghĩ càng tức! Con gái mới trở về, ông gả nó . Con gái , còn thương đủ, mà ông tính toán cả đối tượng cho nó !"

"…" Cha Lục dậy, phủi bụi vuốt chòm râu, giọng đau lòng: "Không chúng bàn từ ? Với … chỉ là xem chúng nó ý với thôi, còn thành thì cũng chắc."

Ngọn đèn dầu tủ hắt ánh sáng mờ nhạt, gương mặt Lục hằn rõ ánh đèn, đôi mắt trừng lên đầy dữ tợn: "Ông thì giỏi lắm, còn cái gì mà dương khí vượng với chẳng thuộc hổ. thấy ông chỉ gả con gái sớm thôi!"

" gả con gái ? hận thể giữ nó ở nhà cả đời đây ." Cha Lục xong, giận dỗi thở dài hai tiếng.

lời thốt Lục bật dậy đ.ấ.m cho mấy cái: "Đồ già c.h.ế.t tiệt, ông dám nguyền con gái gả ? Ông chán sống ?"

Cha Lục né tránh, trong lòng rõ ràng — hôm nay vợ chỉ tìm để xả giận. Mà trong nhà, ông chỉ thể bao cát thôi.

"Chuyện cũng nhờ hỏi thăm ." Cha Lục nhịn đau : "Bà nghĩ xem, với tình hình của Giai Giai, lỡ thể nó chiếm thì ? Tiết Ngạn thuộc hổ, vượng dương khí, cho con gái ."

"Sao ông dương khí vượng?"

"Đến heo rừng còn g.i.ế.c ngon ơ, thế đủ vượng ? Thời xưa loại như còn coi là thể trừ yêu diệt tà trong nhà. Hơn nữa, cứu con gái hai , chẳng ông trời đang ám chỉ cho chúng ?"

"…" Mẹ Lục im lặng vài giây, thẳng xuống giường, mày nhíu chặt: " nhà họ Tiết nghèo quá. Dưới còn hai đứa em, cha ốm yếu, con gái gả qua đó chẳng chịu khổ ?"

Cha Lục choáng vì rượu, nhưng chuyện liên quan đến Lục Giai Giai ông nghĩ suốt mấy năm nay, nên dù say cũng vẫn tỉnh táo: "Bây giờ quốc gia còn quá chú trọng thành phần nữa. Có nhà giúp, nhà họ Tiết thể kém ."

Mẹ Lục đương nhiên hiểu lý lẽ , nhưng vẫn lưng: "Cứ chờ xem . thấy hai đứa chúng nó cũng chắc thành."

Không chỉ Tiết Ngạn, mà cho dù con gái bà gả cho ai, lúc bà cũng chẳng nỡ chấp nhận.

Trưa hôm , Lục Giai Giai vẫn mang nước đậu xanh mát lạnh đến như hôm qua, tiện tay bỏ luôn sổ ghi chép công điểm giỏ.

Người ghi công điểm chỉ một chỗ ghi chép, đôi khi còn ngoài kiểm tra, phòng ai khai gian.

chuyện đó gần như xảy , bởi bây giờ ai cũng giám sát chặt. Một khi phát hiện khai man thì sẽ nhốt hai ngày, thậm chí còn ảnh hưởng đến thành phần gia đình.

Lục Giai Giai gọi Tiết Ngạn. Anh đang cúi đầu gặt lúa, còn tưởng lầm. Khi ngẩng lên, quả nhiên thấy bóng dáng xinh của cô đang tán cây.

Nhớ tới lời Triệu Xã Hội hôm qua, đôi mắt Tiết Ngạn lập tức tối sầm , để ý đến cô mà cúi đầu tiếp tục gặt.

Lục Giai Giai tưởng , gọi thêm mấy , đến mức cổ họng khàn. Cô khẽ thở , vô tình liếc sang hướng khác mới phát hiện để ý đến .

Cô nghĩ ngợi, định mang nước qua cho cha .

Không ngờ xách giỏ mấy bước thì Tiết Ngạn đột nhiên dậy, về phía cô.

Lục Giai Giai liền dừng , tới gốc cây lớn chờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-98.html.]

Khác hôm qua, rút kinh nghiệm, mặc váy mà mặc sơ mi trắng cùng quần vải màu xanh lục.

Mái tóc đen tết thành đuôi ngựa lệch một bên, buông nhẹ vai áo trắng.

Dù đặt trong thời hiện đại, cách ăn mặc cũng hề thời. Tóc đen môi đỏ, đôi mắt to long lanh, lúc quanh toát lên vẻ linh động lạ thường.

ngang qua, mấy cô gái trẻ đang đồng đều lén liếc . Có còn học theo cách cô tết tóc.

Tiết Ngạn thấy cô ngẩng mắt, ánh nóng rực trong đáy mắt càng rõ, nhưng dám thẳng.

Thời tiết oi ả, yên một lúc cũng mồ hôi nhễ nhại. Lục Giai Giai xách giỏ chờ, trán trắng nõn lấm tấm mồ hôi. Cô đưa tay quệt, giống hôm qua, lấy siêu nước quân dụng cùng bát .

"Cho ." Cô bộ quần áo ướt nhẹp của , nhịn : "Trời nóng thế dễ mất nước lắm. Bình thường uống nhiều . Nếu cần gì thì cứ bảo em, em thể mang thêm nước mát tới cho ."

"Không cần …" Tiết Ngạn cắt ngang.

Lục Giai Giai nhớ nhà còn Tiết Dương đưa nước cho , đúng là cần lo.

"Ừ, em nhé."

bước , phía vang lên giọng trầm thấp:

"Sau cũng cần nữa!"

Lục Giai Giai khựng , hiểu, đầu , ánh mắt đầy nghi hoặc.

Tiết Ngạn đôi mắt sáng long lanh , mím môi:

"Sau đừng đưa nước cho nữa."

Lần hiểu.

"Anh sắp xếp khác ?"

Anh gật đầu.

"Vậy thì ." Cô khẽ gật, giọng nhẹ nhàng.

Trong lòng cô, Tiết Ngạn là ân nhân cứu mạng. Cô chỉ báo ơn, gây thêm rắc rối cho .

Cô xách giỏ xa dần. Sắc mặt Tiết Ngạn mỗi lúc một lạnh.

Rõ ràng cô tiếp tục mang nước, nhưng cô đồng ý dứt khoát như thế, trong mắt thoáng dấy lên sóng ngầm, nhanh chóng đè nén xuống.

Anh sầm mặt, xách siêu nước tới chỗ cha Tiết, bản thì uống lấy một ngụm nước đậu xanh, chỉ cắm đầu điên cuồng gặt lúa.

Lục Giai Giai đưa nước cho cha xong, uống vài hớp chạy kiểm tra công điểm báo cáo hôm qua.

Vân Vũ

Lục Thảo nghỉ gốc cây lớn, hôm nay im lặng lạ thường. Trời nóng cổ còn quấn một chiếc khăn mỏng. Lục Giai Giai đoán , chắc chắn là để che dấu vết Tiết Ngạn bóp cổ.

Loading...