Thông báo
Một số team gần đây thường xuyên tạo chương mới để đưa truyện lên trang chủ, điều này ảnh hưởng đến sự công bằng chung trên MonkeyD.
Rất mong các team lưu ý và điều chỉnh cách đăng để cùng nhau xây dựng một môi trường công bằng và lành mạnh.

Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 93

Cập nhật lúc: 2025-08-18 18:52:33
Lượt xem: 97

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Còn nghĩ con gái !" Mẹ Lục bất đắc dĩ lên tiếng.

"!" Quả nhiên họ .

Bà vốn đoán từ , cha Lục là cẩn trọng, từng trải, chẳng khác gì một con cáo già, còn cô mới mười bảy tuổi, che giấu nổi cha .

Lục Giai Giai ngẩng đầu , tiên trừng mắt , đó đảo mắt quanh, tính toán xem nên chạy theo hướng nào thì tiện nhất.

Vân Vũ

"Được , . Con mới là con gái , con gái ruột của ." Mẹ Lục lặp lời từng bốn năm .

"Bước qua đây, sẽ rõ với con." Mẹ Lục đặt cái gùi xuống, trực tiếp mắng: "Phi, cái thứ tâm địa độc ác, thể tùy tiện chiếm lấy thể khác, còn chiếm đến hai chứ."

Lục Giai Giai cảnh giác: "…" Đừng vu oan cho , chỉ mượn một thôi.

Mẹ Lục giơ tay xoa đầu cô: "Con xem, con gái vốn thông minh như thế, trở về chẳng nhớ gì hết?"

"?" Lục Giai Giai ngơ ngác.

"Lại ngẩn ." Mẹ Lục thẳng vấn đề: "Con bé ngốc, đừng rối rắm nữa. Thân thể là của con, con mới là con gái ruột của . Một năm mới thôi. Nếu sợ cô hỏng thể của con thì sớm đánh c.h.ế.t cô ."

Đầu óc Lục Giai Giai ong ong: "Mẹ đang ạ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-93.html.]

"Đừng sợ, phòng ." Mẹ Lục dịu dàng nắm tay cô, dắt nhà.

Lục Giai Giai mơ màng theo.

Mẹ Lục : "Mẹ còn tưởng con vẫn nhớ. Lần đầu với con là bốn năm , khi con mới mười ba tuổi. Khi con sợ phát , nên cha đều dám nhắc , cứ coi như từng chuyện gì xảy ."

"…" Lục Giai Giai lấy chút bình tĩnh, hỏi với vẻ khó tin: "Thân thể … là của con?"

Nắng xuyên qua song cửa, chiếu căn phòng. Lục Giai Giai đẩy xuống giường, cô chiếc tủ bong tróc sơn, cái chăn màu xám tro, cái ghế nhỏ quấn dây đỏ, chỉ thấy tất cả đều xa lạ, thật chút nào.

Nếu cô mới là chủ nhân của thể , sống ở thời hiện đại suốt ngần năm?

"Chuyện từ lúc con bảy tuổi." Sắc mặt Lục nặng nề: "Từ nhỏ con luôn ở bên , từng hành động đều rõ. Nhớ thằng ngốc ở đầu tây thôn từng nhắc ? Lần đó cõng con, nó bắt gặp. Nó linh tinh, rằng mười tám tuổi vận mệnh con trắc trở, thể vốn để cho khác dùng. Khi …" Bà ngập ngừng, bĩu môi: "Khi đánh cho nó một trận, đánh đến mức nó kêu oai oái."

"… Mẹ, bỏ qua chi tiết quan trọng ." Lục Giai Giai nhắc.

"Được, đó khi con bảy tuổi, con ngã xuống hồ. Tỉnh thì thành một khác." Mẹ Lục nghiến răng: "Con do chính tay nuôi từ nhỏ, thể nhận chứ. Mẹ còn phát hiện…"

Bà hạ giọng: "Người chiếm thể con chắc là một cô gái hai mươi tuổi. Khi đó con mới bảy, nhưng cử chỉ của cô khác trẻ con. Đặc biệt cha con, ông nhận còn sớm hơn . Nghĩ đến lời thằng ngốc ở đầu thôn, nửa đêm với cha con lén tìm nó."

"Nó còn ngơ ngác … bây giờ nó đủ năng lực, bảo bọn cứ chờ. Khi nào bản lĩnh, nó sẽ đưa con về. Nó dặn cha chăm sóc thể như , nếu để phát hiện , hại đến thể, thì con sẽ chẳng thể trở về nữa."

Lục Giai Giai chớp mắt. Vốn quen tin thuyết vô thần, trong khoảnh khắc nên phản ứng thế nào: "… Vậy, đó thì ?"

Loading...