"Thế thì quá. Mẹ sai chứ? Con gái học hành giỏi thì dạy dỗ con cái , lo việc nhà. Con chịu khó bỏ công theo đuổi, lấy một vợ như thì chẳng còn gì lo nữa."
"Lớn lên xinh cũng quan trọng. Quan trọng là chịu thương chịu khó, học hành giỏi giang, nhẫn nhịn. Đàn bà, chăm sóc chồng con mới quý."
"Con hiểu ." Dương Phương Kiến bóp chặt ống , giọng còn mang theo do dự: "Chỉ là... hình như cô ở nhà khi kết hôn."
"Chuyện nhỏ." Đầu dây bên bật một tràng : "Lấy thì khác, sinh con khác nữa. Đàn bà mềm lòng, con ôm con một trận, bảo đảm cô cũng ở nhà."
Nghe , gương mặt Dương Phương Kiến sáng bừng, chân mày giãn : "Cũng đúng, lòng của Lục Hảo vốn mềm yếu mà."
Anh càng nghĩ càng thấy thật sự thích cô gái .
trong lòng Lục Hảo dậy sóng. Cô sinh vốn nhạy cảm, những câu vô tình cứ quanh quẩn trong đầu. Cô thể chấp nhận rằng cả đời sẽ nhốt trong bốn bức tường, phí hoài bao nhiêu năm đèn sách. Cô cuộc sống tự do, giống như cô út – Lục Giai Giai.
Dương Phương Kiến thì chẳng tâm sự của cô. Anh cầm tấm bằng kiến trúc mới thi khoe ngay: "Sau , nhất định sẽ nuôi em với con trai."
Con trai? Hai chữ như tiếng sét đánh thẳng tai Lục Hảo. Cô nhạt, hỏi: "Nếu sinh con gái thì ? Chẳng lẽ con gái con ?"
Dương Phương Kiến cứng họng, há miệng chẳng thốt nổi lời nào.
Trong khoảnh khắc , trái tim Lục Hảo rơi thẳng xuống vực. Cô lưng bước , từng bước nặng nề. Với cô, việc ép bà nội trợ yên phận đủ ngột ngạt, huống hồ còn ràng buộc bởi định kiến “ sinh con trai”.
... cô thật sự thích . Mỗi khi một , cô day dứt, khó chịu đến mức thể yên.
Tối hôm đó, Lục Hảo gọi điện cho cô út. Mắt đỏ hoe, giọng run rẩy: "Cô út, nếu cháu thích một , nhưng cháu bỏ việc, chỉ ở nhà chăm con, hơn nữa còn mong cháu sinh con trai… thì cháu ?"
Cô dừng một lát tiếp, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Cháu bây giờ nhiều đàn ông nghĩ như , thoạt … cũng sai."
Đầu dây bên , Lục Giai Giai hít mạnh một , giọng đầy tức giận: "Tiểu Hảo, cháu thử nghĩ xem, cháu thích cuộc sống đó ? Cháu vứt bỏ hết ước mơ, phủi sạch bao công sức? Cháu để con cháu lớn lên trong sự cam chịu giống như cháu từng ?"
"… cháu thật sự thích …"
"Đàn ông thì đổi, gì khó ! Nếu cháu tự vứt bỏ áo giáp, cam chịu tù nhân, thì cả đời cháu sẽ chỉ thể cúi đầu mà thôi."
Nước mắt Lục Hảo trào , nhưng ánh mắt dần sáng lên: "Cháu … cháu cô út sẽ ủng hộ cháu."
Thật , đáp án trong lòng cô sẵn từ lâu, chỉ là cần một khẳng định mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-705.html.]
Ngày hôm , cô tìm Dương Phương Kiến.
Trùng hợp , đang uống rượu với bạn cùng phòng. Men rượu ngấm , khẩy, lời phun chẳng khác nào d.a.o cắt:
"Lục Hảo vốn dĩ chẳng gì đặc biệt. chọn cô vì học lực , dạy dỗ con cái giỏi, cần mẫn chăm sóc gia đình. Không ngờ, cố gắng lâu như mà cô chẳng chịu nhượng bộ gì hết. Biết thế, đổi khác !"
Đứng cách đó vài bước, Lục Hảo lặng lẽ rõ từng chữ. Trái tim cô run lên, như xé rách, m.á.u chảy ròng ròng. Hóa tất cả tình cảm thể hiện… chỉ là giả dối. Trong mắt , cô chẳng qua là một vợ “đạt chuẩn”.
Cô bước , giọng lạnh băng: "Thật , bây giờ thể đổi khác ngay."
Dương Phương Kiến giật , cứng đờ. Anh dám đầu, cơn hoảng loạn dâng lên vô cớ.
"Dương Phương Kiến, dùng tình cảm để lừa gạt khác, đúng là ghê tởm. Chúng chia tay . Sau , đừng bao giờ dính dáng nữa."
Lục Hảo mỉm chua chát, lưng bỏ , bước chân kiên quyết. Cũng may cô phát hiện kịp thời, cũng đủ tỉnh táo. Nếu , cả đời chắc chắn cô sẽ thành trò .
Từ đó, cô dồn hết tâm sức việc học, quyết tâm quên mối tình đau đớn . Dương Phương Kiến hối hận, tìm đến níu kéo, nhưng Lục Hảo bao giờ đầu nữa.
Năm tháng trôi qua, cô nghiệp, phân công tòa án nhân dân.
Năm năm , cô kết hôn với một giáo sư đại học. Người đàn ông hiền lành, quan tâm, ủng hộ sự nghiệp của cô, từng ép buộc coi thường phụ nữ. Ngôi nhà của họ luôn đầy ắp tiếng và sự thoải mái.
Năm , cô sinh một bé gái. Cả nhà nâng niu cô bé như châu báu, tuyệt đối để con chịu những thiệt thòi mà chính cô từng gánh.
Còn Dương Phương Kiến, cuối cùng cũng cưới vợ. hôn nhân của lạnh nhạt, tình yêu. Trong thâm tâm, từng yêu Lục Hảo, và suốt đời thể quên.
Anh từng nhốt cô trong bếp, bắt một vợ khuôn mẫu. trớ trêu , trái tim si mê chính sự tự tin, dũng cảm nơi cô.
là châm chọc!
Nguyện cho tất cả các cô gái đời đều yêu thương thật lòng – đó là điều Lục Hảo để .
Vân Vũ
“ thích em, sẽ dùng hết tâm tư để khiến em thích . Hai bên tình nguyện, cam tâm tình nguyện.” – Lục Kính Quốc từng như .
Sau khi đến thủ đô, đóng quân trong quân khu, hiếm khi bước ngoài. Hôm đó, nhân dịp ngoài mua ít đồ, tận mắt chứng kiến một cảnh chẳng ngờ: giữa con phố đông đúc, một tên trộm xông tới giật phắt chiếc bánh bao nóng hổi từ tay một bà dì đang bưng rổ.
“Thằng trời đánh! Trả bánh bao cho !” – bà dì đuổi theo.
Thủ đô bấy giờ phức tạp, loạn lạc, chuyện cướp giật như cơm bữa. Vừa thấy, Lục Kính Quốc lập tức nhấc chân đuổi theo. tên trộm chẳng hạng xoàng, dáng chạy thục mạng thì đây đầu. Bàn chân gã thoăn thoắt, hình lách qua đám đông như cá gặp nước.