Cha Châu và Châu tin vội từ quê chạy tới đây, thấy Châu Văn Thanh là , cũng may bây giờ còn vấn đề thành phần, bằng cả gia đình đều gặp tai ương.
Mẹ Châu thấy Lục Thảo là tức giận, cho rằng con ranh con c.h.ế.t tiệt hại con trai bà mới lên vả cho Lục Thảo một cái.
Lục Thảo mặc kệ, cô cũng từng gặp Châu, nhà họ Châu cũng từng cho cô bất cứ thứ gì cả, dựa cái gì đánh cô ?
Lục Thảo nổi giận đùng đùng đẩy ngược : "Bà tư cách gì mà đánh ?"
"Chỉ dựa là chồng của cô đấy!"
Lục Thảo ngây , đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô lạnh: " với Châu Văn Thanh ly hôn từ lâu , bà dựa cái gì là chồng ? Phi!"
"Cô, cô!" Mẹ Châu chịu kích thích quá lớn, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Lục Thảo cà thọt rời .
Cô sớm tiêu hết sạch tiền , bây giờ Châu Văn Thanh cũng tù, ai cho cô tiền, ngay cả vé xe lửa về quê cũng mua nổi.
Lục Thảo xổm ở cổng nhà thuê, đột nhiên nghĩ đến Lục Giai Giai.
…
Lục Giai Giai sinh hoạt và học tập như thường lệ, thi thoảng sẽ cùng Tiết Ngạn và Bạch Đoàn dạo phố, cuộc sống trôi qua cũng tồi.
Cuối tháng mười một, thời tiết nhanh chóng giảm nhiệt độ, Lục Giai Giai tìm áo dày cho Bạch Đoàn, nắm tay bé về nhà.
Chưa vài bước, cô phát hiện phía khác thường.
"Mẹ ơi, đằng !" Bạch Đoàn ngẩng đầu lên.
Bây giờ trời vẫn còn sáng, đường thường qua , rốt cuộc là ai đang bám theo cô.
Lục Giai Giai nghĩ ngợi, dẫn Bạch Đoàn về nhà mà dẫn bé về trường đại học thủ đô, ăn cơm tới thư viện học.
Đợi đến tối cùng Tiết Ngạn về nhà.
Lục Thảo ở cổng trường học đợi đến run lẩy bẩy.
Tiết Ngạn học xong lớp buổi tối, khỏi tòa nhà dạy học thấy Lục Giai Giai ở bên ngoài đợi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-655.html.]
Anh bước nhanh qua, ghét bỏ Bạch Đoàn chậm nên trực tiếp bế bé lên, đó hai về nhà.
"Hôm nay bám theo em đường." Lục Giai Giai nhỏ giọng cáo trạng.
Sắc mặt của Tiết Ngạn lập tức nặng nề hẳn , nắm tay Lục Giai Giai: "Gần đây đợi cùng tan lớp."
Lục Giai Giai gật đầu.
Hai bao xa, đột nhiên sắc mặt của Tiết Ngạn tối tăm, thả Bạch Đoàn xuống cho Lục Giai Giai dắt bất chợt chạy về một phía.
Lục Thảo còn phản ứng thì một bóng đen bóp cổ.
Tốc độ của Tiết Ngạn quá nhanh, cô nhảy từ phía nào.
"Anh… rể!" Lục Thảo nghĩ đến cổ từng Tiết Ngạn bóp năm đó, đó là một trong những cơn ác mộng của cô , cô sợ đến mức mấy đêm liền ngủ nổi.
Bây giờ thấy đôi mắt của Tiết Ngạn, cả cô run lên, cố gắng giãy dụa.
Vân Vũ
Tiết Ngạn nhíu mày, nhanh chóng buông tay .
Lục Thảo mất sức, lập tức quỳ xuống đất.
Lục Giai Giai dắt Bạch Đoàn qua, ngờ mà là Lục Thảo.
Cô Lục Thảo tới thủ đô nhưng ngờ đối phương còn dám tới tìm cô.
"Khụ, khụ…" Lục Thảo nước mắt nước mũi tèm nhèm, thương tâm: "Chị họ, chị cứu , cầu xin chị cứu với, cách nào về mới tới tìm chị…"
Lục Giai Giai: "…"
"Tìm gì? nhớ hai chúng sớm trở mặt cơ mà…"
Cô dứt lời, Lục Thảo dập đầu xuống đất: "Chị họ, thật sự hết cách , Châu Văn Thanh và con tiện nhân La Khinh Khinh đó quan hệ bất chính bắt , còn phán tù ba năm. Bây giờ còn một xu nào cả, cả một ngày ăn cơm, nếu chị mặc kệ , sẽ c.h.ế.t ở thủ đô mất."
"Mẹ đối xử với chị cũng tồi, cha với chú hai là em ruột, chị thể c.h.ế.t ở đây ?"
Chơi chiêu ràng buộc đạo đức tồi, nhưng lời cô cũng là thật, bác cả Lục và cha Lục là em ruột, cùng một cha sinh .
điều khiến cô cảm thấy hứng thú hơn là Châu Văn Thanh với La Khinh Khinh tù .
Lục Giai Giai Lục Thảo quấy rầy sự yên tĩnh của các cụ nên tìm một nhà trọ rẻ cho cô , để tiền tàu xe, kêu cô mau về.