Một gia đình lớn nhà họ Lục, sáu con ai cũng tới hết, ngay cả Lục Dạ cũng bế tới.
Thợ chụp ảnh với Lục: "Các bà thêm tiền."
Mẹ Lục trừng mắt: "Thêm bao nhiêu."
"Các bà đông như thế nhất định dùng phim to, phim nhỏ thì rõ , rửa ảnh cũng đắt hơn bình thường một đồng."
Mẹ Lục kinh hãi: "Đắt hơn một đồng á, ông cướp tiền đấy , thể nhiều như ? Tiền phimn to chúng cũng mua , còn đắt hơn một đồng nữa? Không đều như cả ?"
"Các đông quá, độ khó chụp ảnh lớn đó."
Trương Thục Vân cũng lên: "Đắt hơn một đồng là đắt quá đó, chúng đông nhưng ảnh ông đưa cho cũng cũng chỉ to đến thế thôi."
Trịnh Tú Liên và Lý Phân cũng tới.
Thợ chụp ảnh: "…"
Dưới một phen giáp công của Lục, cuối cùng giá tiền giảm xuống, chốt là đắt hơn bình thường năm hào.
Lần là chụp ảnh chung chân chính, bộ nhà họ Lục đều mặt.
Nhờ phúc của Lục Giai Giai mà Tiết Ngạn thành công chen chính giữa thế hệ trẻ.
Mà Lục Giai Giai thì Lục, Tiết Ngạn phía cô.
Gần như các ông chồng đều vợ .
Vân Vũ
Cha Lục cũng thiên vị đứa con trai thứ ba quanh năm ở nhà nên kêu Lục Kính Quốc phía .
"Cười hết lên, đếm ba hai một thì cùng nhé." Thợ chụp ảnh chui phía khăn đỏ.
Nghe sự chỉ huy, một luồng sáng trắng lóe lên.
Ngày hai mươi ba, tháng ba, năm một chín bảy lăm, dương lịch.
Tất cả đều mặt, bình an vô sự.
Lục Giai Giai và Tiết Ngạn cũng chụp một bức ở giai đoạn mang thai.
Cũng là ngày hai mươi ba, tháng ba, năm một chín bảy lăm, thai nhi năm tháng.
"Một tuần tới lấy nhé." Thợ chụp ảnh một biên lai, Lục cắn răng đưa tiền trả.
Ở thời đại sống là lắm chụp ảnh thật sự xa xỉ, nếu vì quanh năm Lục Kính Quốc ở nhà thì Lục cũng nỡ tốn nhiều tiền như thế chụp ảnh.
"Nếu tới tới nhà ăn ăn cơm , con mời." Lục Kính Quốc thấp giọng bảo.
"Ăn cái cục cứt, cái thứ phá nhà sống ." Mẹ Lục đánh một cái gáy : "Ở nhà thịt còn cả ngày nghĩ ăn bên ngoài, về nhà ăn cơm cho ."
Lục Kính Quốc nở nụ .
Mẹ Lục bĩu môi, mắc mưu của thằng nhãi .
Thằng ba bao giờ mời cơm, chỉ giả bộ một chút để bà thôi.
Cái thứ phiền lòng, Lục trừng mắt: "Về nhà hết cho tao."
Bụng Lục Giai Giai kêu rột rột: "…"
Tiết Ngạn dẫn cô về nhà , về đến nhà, hai ăn xong cơm, Tiết Ngạn đến nhà họ Tiết.
"Con nhớ lúc nhà sách dạy ăn kiêng mà, bây giờ còn tìm ?" Tiết Ngạn thấp giọng hỏi.
Động tác của cha Tiết dừng , ông lưng với Tiết Ngạn: "Nào còn mấy thứ đó nữa, sớm đốt cả ."
"Chỗ đó còn ạ?" Giọng của Tiết Ngạn càng thấp hơn.
Đại gia tộc như bọn họ cũng khả năng đường lui, nhiều đồ vật trung tâm nhất trong nhà đều giấu ở chỗ đặc biệt chế tạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-430.html.]
Chỉ cần bọn họ thì ai thể tìm .
Sắc mặt của cha Tiết ngừng đổi: "Chỗ đó để mấy thứ vô dụng , chắc là còn, nhưng đây cha từng qua sách dạy ăn kiêng, hai hôm nữa cha xem nhớ , đến khi đó sẽ mang qua cho con."
"Vâng, con ." Tiết Ngạn , đột nhiên nghĩ đến gì đó, thấp giọng bảo: "Đợi Giai Giai sinh con xong, con cũng chụp ảnh gia đình."
Khóe môi của cha Tiết mấp máy, vẻ u ám gương mặt tan : "Được, các con hết, đến khi đó cũng đốt cho con một bức."
Tiết Ngạn gật đầu.
Ba ngày Lục Kính Quốc , một ngày khi , hẹn Tiết Ngạn núi đánh một trận.
Nếu đánh thì trong lòng khó chịu.
Vì để khác nên ai đánh mặt, Lục Kính Quốc huấn luyện chiến trường nhưng Tiết Ngạn vì sống sót mà mấy năm ở trong núi cũng học cách vật lộn, thậm chí còn từng g.i.ế.c lợn rừng.
Lục Kính Quốc ôm bụng : "Thằng ranh, lão tử cho , nếu như với em gái , nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t , đó tìm một đàn ông khác hơn cho con bé, để con của gọi đàn ông khác là cha."
Tiết Ngạn cũng ôm bụng: "Anh vẫn nên lo xem con ."
Buổi tối Tiết Ngạn về nhà ngủ, Lục Giai Giai giống như ngày thường nhích tới gần, một lúc chui lòng .
Tuy rằng Tiết Ngạn cứng nhưng cảm giác an .
Ai ngờ cắn răng, ôm Lục Giai Giai bọc sang một bên: "Tự ngủ ."
"…" Lục Giai Giai nhân lúc ánh trăng rọi quan sát Tiết Ngạn: "Anh thế?"
Tiết Ngạn thấp giọng: "Buổi tối vệ sinh giẫm phân!"
"!" Lục Giai Giai dịch sang bên cạnh, bây giờ cô quá nhạy cảm với mùi, chỉ sợ nôn .
Cô lập tức cảm thấy ngửi thấy mùi gì đó, vội rụt đầu trong chăn, qua một lúc trong chăn truyền tiếng mập mờ: "Anh rửa chân ?"
Tiết Ngạn nhích , khóe mắt giật một cái: "… Đã rửa ."
Lục Kính Quốc tay thật nặng!
"Mau ngủ ." Tiết Ngạn thấp giọng trấn an Lục Giai Giai.
Cô kéo chăn rúc góc tường, liếc mắt trộm Tiết Ngạn, xác định hai duy trì cách mới lưng với , bắt đầu ngủ.
Lục Kính Quốc , cha Lục, Lục và Lục Giai Giai tiễn tới nhà ga.
"Anh ba, bao giờ mới về?" Đôi mắt của Lục Giai Giai đỏ hoe.
Lục Kính Quốc xoa cái đầu nhỏ của cô: "Không nữa, em ngoan ngoãn ở nhà, gì thì với ba, nhất định sẽ nghĩ cách lấy cho em."
Lục Giai Giai lắc đầu: "Em cần gì cả, em chỉ cần ba khỏe mạnh thôi."
"Con bé ngốc, mạng ba cứng lắm." Lục Kính Quốc sờ bụng Lục Giai Giai: "Đẻ đứa thì đừng đẻ thêm nữa, chịu tội."
Trong bụng mang một đứa bé, đường cũng thuận tiện, còn nữa, lúc đẻ chắc chắn sẽ vô cùng đau.
Lục Giai Giai đỏ mắt gật đầu.
Thời gian khởi hành sắp đến, cha Lục và Lục vài câu với Lục Kính Quốc.
Sau đó lên xe rời .
Xe lửa vẫn lái càng ngày càng nhanh.
Lục Giai Giai theo Tiết Ngạn về nhà với tâm trạng vui, đứa bé trong bụng cô cũng gần sáu tháng .
Lục Kính Quốc vài ngày thì hai chân của Lục Giai Giai bắt đầu sưng, giày cũng chật, đường vô cùng đau.
Một loạt các triệu chứng ở giai đoạn mang thai bắt đầu hiện rõ.
"Cái liên quan đến thể chất, tránh hoặc là lâu, lúc ngủ kê chân cao lên." Bác sĩ nam dặn dò Tiết Ngạn: "Khoảng thời gian khó đối với thai phụ, chăm sóc cô nhiều một chút."