Thông báo
Một số team gần đây thường xuyên tạo chương mới để đưa truyện lên trang chủ, điều này ảnh hưởng đến sự công bằng chung trên MonkeyD.
Rất mong các team lưu ý và điều chỉnh cách đăng để cùng nhau xây dựng một môi trường công bằng và lành mạnh.

Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 395

Cập nhật lúc: 2025-08-29 17:54:12
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu bé bất mãn: "Sao cha kêu hai ăn?"

"Anh hai con háu ăn bằng con, cho con ăn mà con còn bất mãn ."

"…"

Tiết Dương khổ sở gắp một miếng thịt, đó nước mắt rưng rưng, suýt chút nữa thì bật .

Cậu bé hung dữ gắp một miếng thịt tới cho Tiết Ngạn, lúc mới bình tâm trạng.

"…" Ngón tay cầm đũa của Lục Giai Giai run lên, cô cúi đầu, giống như học sinh cực sợ giáo viên điểm danh trả lời câu hỏi, cố gắng cúi đầu hạ thấp cảm giác tồn tại.

Tiết Ngạn bình tĩnh gắp một miếng thịt kho tàu, cắn hai miếng uống một bát canh, phản ứng đặc biệt gì cả.

Cha Tiết nhãn lực khó thai phụ, chỉ cần Lục Giai Giai ăn thì ai thể chứng minh ông nấu khó ăn hết.

Lần cô nôn, chắc chắn là do nghén.

Thịt và canh mà Tiết Ngạn mang tới đều ăn hết sạch, mà thịt kho tàu của cha Tiết ngoại trừ mới đầu cũng ai động .

Cứ cách hai phút cha Tiết liếc mắt thịt kho tàu của , nhưng chần chừ mãi cũng động đũa, mà vẫn luôn gắp cho Tiết Ngạn.

Lục Giai Giai: "…"

Ăn cơm xong, sắc trời tối đen, Tiết Ngạn dẫn Lục Giai Giai về nhà.

Cha Tiết đợi xa mới thở dài một tiếng.

Tiết Khiêm an ủi: "Cha, cả cách chúng gần, cha gặp lúc nào chẳng …" Không cần thương cảm như thế.

Vân Vũ

"Không cái đó." Cha Tiết chỉ mải nghĩ đến món thịt kho tàu của : "Cha phát hiện cha nấu ăn ngon cho lắm, nhưng thật vấn đề ở kỹ thuật của cha mà là tuổi cha lớn , thể thừa nhận già."

Tiết Khiêm: "…"

Cậu bé với vẻ mặt cảm xúc, chẳng một lời định ngủ.

Hai nửa đường, Lục Giai Giai lấy khăn tay từ trong túi áo với vẻ thần bí: "Tiết Ngạn, lúc em khâu quần áo bất cẩn đ.â.m ngón tay, m.á.u em lau lên khăn tay , bây giờ trời tối , chúng kiếm chút vị hoang dã về nhà ."

"Hơn nữa tết nhất , tặng một ít cho cha với ba để bọn họ đón cái tết ."

Con ngươi của Tiết Ngạn chợt tối tăm: "Em cố tình đ.â.m tay ?"

Vẻ mặt của Lục Giai Giai cứng ngắc, cô lập tức lắc đầu: "Không , em cố ý, vặn sắp năm mới , là trùng hợp thôi ?"

"Thật ?" Chút chột lóe lên chợt tắt đó của Lục Giai Giai giấu Tiết Ngạn, cúi mắt : "Không sợ đau nhất ?"

Bây giờ đang lưu hành ai hùng hổ hơn thì đó ? Lục Giai Giai định thử một chút.

"Em em cố tình , tin em?" Lục Giai Giai chống nạnh với vẻ lý chẳng sợ, cô nhấc chân xuống chân núi.

Tiết Ngạn lạnh mặt kéo cô : "Về nhà , đợi sáng sớm ."

Lục Giai Giai dừng bước chân, nhanh chóng gật đầu: "Nghe hết."

Tiết Ngạn: "…"

Anh dẫn cô về nhà, đến tối, cô ngủ ngon, Tiết Ngạn nghĩ Lục Giai Giai tỉnh nên ôm ngủ tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-395.html.]

Qua vài phút, cô vỗ lên mặt , mắt mở to: "Tiết Ngạn, dậy mau, ngày mai ngủ tiếp."

Sáng sớm, hai lên núi, gió lạnh thổi vù vù, tuyết chân núi nhiều và cũng nào dọn, chân bước qua trực tiếp lún trong tuyết.

Tiết Ngạn cõng Lục Giai Giai tới chân núi khá xa, cô cầm khăn tay, đố ít nước nóng lên để m.á.u ngấm .

Gà rừng vịt hoang, thỏ rừng chạy xuống núi, nhưng trong lòng Lục Giai Giai vẫn nghĩ đến hoẵng.

Thịt nhiều mềm, Tiết Ngạn tay còn nhanh nhẹn hơn Lục, d.a.o vung là thấy máu, đó nhấc tay ném trong gùi.

Hai đựng đầy một gùi thịt rừng, Tiết Ngạn một tay xách gùi, một tay trực tiếp xách con hoẵng, đó cúi lưng với Lục Giai Giai: "Lên ."

"!" Lục Giai Giai thấy tay xách quá trời đồ, khóe miệng co rút: "Bỏ… bỏ , cũng em thể tự đường, cầm nhiều đồ như thế, em cũng cần cõng."

Đây đúng là nghiền áp về sức lao động mà, cô cũng cọng giá, cô là vợ của Tiết Ngạn.

‘Lên ."

"Như …" .

Cô lập tức phanh gấp chữ cuối cùng , tiến lên ngoan ngoãn bám lên cánh tay của Tiết Ngạn: "Chồng Tiết Ngạn, em là vợ , hai tay cầm nhiều đồ như thế, em còn kêu cõng em, em thể thương ? Em cần cõng mà."

"Không , đối với cũng gì." Khóe môi Tiết Ngạn nhếch lên, đầu óc giống như dòng điện chảy qua.

"Không cần, đây? Anh là em tự ." Lục Giai Giai nhấc chân lên: "Sau thèm quan tâm nữa."

Sắc mặt Tiết Ngạn lập tức tối tăm, thấp giọng: "Trời tối đừng lung tung, đợi ."

Không cõng Lục Giai Giai, Tiết Ngạn đeo gùi ở lưng, đó một tay xách con hoẵng, tay còn dắt Lục Giai Giai.

Đường tuyết đêm tối quả thật vô cùng khó , tuyết chân núi tích nhiều , chỗ vô cùng sâu, lún rút , tuyết tràn ướt cả tất.

Lục Giai Giai gì cả, về đến nhà Tiết Ngạn mới phát hiện tất của cô ướt nhẹp, nét mặt của lập tức u ám, cởi giày của cô , chỉ cảm thấy chân lạnh toát.

"Giày ướt ?" Tiết Ngạn đè thấp giọng , chỉ sợ Lục Giai Giai đang tức giận.

Tuy rằng Lục Giai Giai nuôi cẩn thận nhưng lúc nên yểu điệu thì cô bao giờ yểu điệu.

"Vừa mới ướt về đến nhà , em lạnh ." Lục Giai Giai thò chân trong tay Tiết Ngạn, cố tình bắt nạt : "Anh sưởi ấm hộ em ."

Tiết Ngạn nổi nóng nhưng vẫn xoa chân cho cô, đó bỏ trong chăn, tiếp đó đổ một chậu nước nóng cho cô rửa chân.

Sau khi Lục Giai Giai rửa chân xong, cả thoải mái chỉ ngủ, nhưng đợi Tiết Ngạn trong chăn lập tức cưỡng chế tỉnh táo.

Cô ôm eo : "Chồng Tiết Ngạn, thật sự quá , từng thấy ông chồng nào thương vợ như hết đó, xem đàn ông nhà khác đều ít khi nấu cơm, cũng ít ai bưng nước rửa chân cho vợ, chỉ thương em nhất thôi."

Tiết Ngạn: "…"

Lục Giai Giai mang theo giọng ngái ngủ, Tiết Ngạn vốn đang tức giận nhưng bây giờ cách nào với cô hết.

Anh nhíu mày, cưỡng ép bản lạnh giong: "Sau còn ướt giày như với ."

"…" Sau khi hỏi xong, trong phòng yên tĩnh, ai đáp lời .

Tiết Ngạn cúi đầu thấy Lục Giai Giai ngáy khò khò, ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Lục Thảo yếu ớt ngủ ở nhà họ Lục đến sáng, khả năng là cảm giác đói quá khó chịu khiến cô học cách lời.

Buổi sáng tỉnh việc, giúp chị dâu cả lấy củi nhóm lò, bưng nước cho bác gái cả rửa mặt.

Loading...