Thông báo
Một số team gần đây thường xuyên tạo chương mới để đưa truyện lên trang chủ, điều này ảnh hưởng đến sự công bằng chung trên MonkeyD.
Rất mong các team lưu ý và điều chỉnh cách đăng để cùng nhau xây dựng một môi trường công bằng và lành mạnh.

Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 381

Cập nhật lúc: 2025-08-28 11:15:38
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đứa con rể tồi, đồ ăn ngon đều nghĩ đến bà .

Con gái gả cho nhầm .

"Con xem con , con bé đó ăn mà con chiều nó như thế, còn thêm mật ong , nó mang thai miệng thèm như thế?" Mẹ Lục ngoài miệng oán trách nhưng mặt như hoa nở.

Cha Lục mặt mày lạnh lùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ông chẳng mong gì cả, chỉ mong con sống thôi.

Lục Giai Giai đang ngủ, Tiết Ngạn cày độ hảo cảm một phen.

Cha Lục và Lục khẳng định Lục Giai Giai gả cho nhầm .

Tiễn hai , Tiết Ngạn phòng, mở tủ xem.

Tủ quần áo vẫn luôn do dọn dẹp, từng động qua chỉ một cái là .

Tìm một lúc những chỗ động qua cũng , cuối cùng rơi lên cái túi của Lục Giai Giai.

Tiết Ngạn mím môi, tầm lạnh lùng, ngón tay mở balo , quả nhiên thấy một lá thư.

Anh liếc mắt Lục Giai Giai đang ngủ say, ngón tay gắp , mở lá thư .

Anh cẩn thận một , mặt cũng tức giận gì cả, ngược còn nhếch khóe môi.

Trước khi Lục Kính Quốc về, sẽ khiến cha Lục và Lục đều về phía .

Lục Thảo ngủ giường đến bốn giờ chiều, lạnh đói, thật sự thể chịu nữa.

Châu Văn Thanh còn thể nhịn hơn cô , chỉ là nhúc nhích.

Lục Thảo cách nào đành tự rời giường nấu cơm, nước cũng chỉ thể tự gánh.

Mấy hôm cũng kêu Châu Văn Thanh gánh nước, chậm chạp lề mề, hai chân run rẩy, một tiếng mới về đến nhà.

Trước đó Lục Thảo cảm thấy Châu Văn Thanh là một sách, mấy việc lặt vặt là đương nhiên, nhưng bởi vì bụng liên tiếp chịu đói mà đột nhiên cô thấy hối hận.

Ngay cả thùng nước còn gánh nổi, bọn họ ăn gì uống gì đây.

Đi đường, gió lạnh thổi vù vù lên mặt, xung quanh đều mặc áo bông dày, cho dù mặc áo bông dày thì gánh nước cũng là đàn ông.

Gánh nước xong nhanh rời .

Mà cô dùng sức lớn mới gánh một thùng, Lục Thảo đòn gánh, chỉ thể dùng tay xách chậm rãi đường, lạnh đến mức ngón tay đỏ bừng nứt toác .

chợt sụp đổ, đến khi nào thì cuộc sống như mới kết thúc?

Lục Thảo bật .

lúc , phía truyền tới giọng .

"Đồng chí, cô cần giúp ?"

Lục Thảo đầu, phía là một đàn ông cao lớn, tuấn tú, còn mặc quân trang, cô ngây .

"Nhà cô ở ? xách giúp cô cho." Trương Lỗi chủ động qua, quen phục vụ muôn dân .

Lục Thảo thì thầm: "Được ?"

"Đương nhiên là , giúp đỡ nhân dân là trách nhiệm của ."

Trương Lỗi nhẹ nhàng xách thùng nước đó lên, Lục Thảo thậm chí còn nghi ngờ nó nặng như , bằng dễ dàng như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-381.html.]

"Anh là quân nhân ?" Lục Thảo gáy và hỏi.

Trương Lỗi đáp: ", với vợ về đây thăm nhà."

Hóa kết hôn . Lục Thảo mất mác, bản cũng mất mác ở nữa.

Đến ngã rẽ, Trương Lỗi đầu hỏi: "Đồng chí, nhà cô ở ?"

Lục Thảo chỉ một phía: "Bên đó, đầu thôn."

Vân Vũ

"Chúng thuận đường , đang định về từ bên đó." Trương Lỗi nhấc chân , nhưng cách gần mới phát hiện chân khập khiễng.

Lục Thảo phát hiện một điểm , nghi ngờ hỏi: "Chân ?"

"Đợt thương vẫn khỏi hẳn, nhưng cũng đỡ nhiều , qua một thời gian nữa là lên thôi."

"Rất ." Lục Thảo bóng lưng của Trương Lỗi, đột nhiên cảm thấy gả cho một như thế , chắc chắn vô cùng cảm giác an .

Không giống Châu Văn Thanh, chỉ nuôi mà ngay cả nước còn gánh , càng cõng .

Lục Thảo càng nghĩ càng hối hận, cô hối hận vì gả cho Châu Văn Thanh.

chạy lên hai bước, hỏi Trương Lỗi: "Anh tên gì?"

lúc , thôn dân qua đường, ông thấy Lục Thảo và Trương Lỗi, ánh mắt kỳ quái, : "Tiểu tử nhà họ Trương, hai chung thế?"

"Sao ?" Trương Lỗi khó hiểu: " thấy vị đồng chí xách nổi thùng nước nên chủ động giúp cô ."

"Nhà họ Trương?" Lục Thảo dừng bước chân, cô ngẩng đầu sườn mặt của Trương Lỗi chân : "Anh là Trương Lỗi!"

"Cô ?" Trương Lỗi đầu: "Sao nhớ từng gặp cô nhỉ?"

Sắc mặt của Lục Thảo trắng bệch, cô chằm chằm Trương Lỗi rời mắt, tay vô thức sờ b.í.m tóc.

Nếu lúc gả cho mắt ?

Thôn dân đợi Lục Thảo lên tiếng một tiếng, mở miệng : "Tiểu tử nhà họ Trương, vẫn , đây chính là…"

"Trương Lỗi!"

Lúc , một cô gái thanh tú ôm cái áo khoác quân dày chạy từ xa tới đây, nụ mặt cô rạng rỡ, gọi vang.

Trương Lỗi đặt thùng nước trong tay xuống, về phía cô gái đó: "Sao em tới đây?"

"Còn , thèm chú ý sức khỏe của tí gì cả, rõ ràng chân đang thương mà ngay cả áo khoác quân cũng mặc, lỡ như để tật, xem thế nào?" Cô gái than thở phủ cái áo lên Trương Lỗi.

Thôn dân liếc mắt Lục Thảo với vẻ châm biếm: "Đây là đối tượng của Trương, y tá trong quân đội, khéo tay ưa , cũng may trúng cô, bằng thành chướng ngại vật ."

Lục Thảo ngây tại chỗ, cô Trương Lỗi và vợ .

"Các đang ? Cái gì mà trúng Trương Lỗi?" Cô gái đó nghi ngờ, Lục Thảo Trương Lỗi.

Trương Lỗi vội vàng lắc đầu: "Anh cũng ."

Thôn dân nở nụ : " cho cô…"

"Không cần , gì mà :" Lục Thảo lên phía xách thùng nước, cô chỉ cảm thấy cả từ xuống lạnh như băng, vội xách thùng nước rời , ngay cả nước văng ướt giày cũng dừng .

thấy tiếng chuyện như như truyền tới phía , càng nhanh hơn.

Hóa chính là Trương Lỗi, đàn ông mà cô khinh thường, coi trọng đó.

Loading...