Chân Tiết Ngạn nhũn .
Bác sĩ dặn dò Tiết Ngạn: "Thai tượng của cô vững, trong nửa tháng đừng để cô gì, nghỉ ngơi giường là , bằng khó giữ đứa bé."
Tiết Ngạn gật đầu với vẻ ngơ ngác.
Lục Nghiệp Quốc cũng ngây , cửa thấy Lục Giai Giai mang thai, lưng va thẳng ván cửa, mơ hồ hỏi: "Mình sắp ?"
Trước khi , Tiết Ngạn bế Lục Giai Giai về.
Mấu chốt là Lục Giai Giai cũng là một tay gà mờ, cô mang một đứa trẻ trong bụng cũng dám đường, đặc biệt là bác sĩ khả năng giữ , chỉ sợ bất cẩn cái là sẩy.
"Không , bế lỡ như đụng con thì ?" Lục Giai Giai ngẩng đầu hỏi.
Tiết Ngạn luống cuống há miệng, đầu óc lập tức xoay chuyển: "Vậy, cõng nhé?"
"Cõng ?" Lục Giai Giai cũng mang vẻ mặt ngơ ngác.
Lục Nghiệp Quốc nghĩ ngợi: "Hay là tìm cái xe đẩy ? Anh về nhà lấy chăn lót bên , đẩy em về nhà."
Bác sĩ nam: "… Không cần , cõng về là ."
"Vậy chỉ thể cõng thôi." Lục Giai Giai ngoan ngoãn lời của bác sĩ, cô chậm rãi bò lên lưng Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn đường chậm, chỉ sợ xóc cô, Lục Nghiệp theo phía : "Tiết Ngạn, thể chậm một chút , đừng lộn xộn, bác sĩ bây giờ thai tượng vững mà còn rung lắc."
"Không lắc." Mồ hôi trán Tiết Ngạn chày dọc theo thái dương, còn đang khẩn trương đây.
Lục Giai Giai còn hoảng như nữa, cô sáp đến bên tai Tiết Ngạn, nhỏ giọng hỏi: "Tiết Ngạn, thích con trai con gái?"
"Thích… thích hết." Tiết Ngạn cắn lưỡi, mồm miệng khô khốc, cả cứng ngắc, câu hỏi lọt trong đầu vì đầu óc chỉ mỗi chuyện Lục Giai Giai mang thai.
Đi đến ngã rẽ, Lục Nghiệp Quốc thấy Tiết Ngạn vòng về nhà mới vội vàng : "Cậu gì thế? Ngày mai còn , lẽ nào còn để em gái chạy qua chạy nữa ?"
Trên gương mặt lạnh lùng của Tiết Ngạn d.a.o động, bàn chân bước thu về, dẫn Lục Giai Giai về nhà ngoại.
Công việc quả thật là một chuyện phiền phức, hơn nữa bây giờ Lục Giai Giai đang mang thai, cũng thể một tuần chỉ về một , để vợ với con cho nhà đẻ chăm sóc .
Mang thai sinh con vất vả như thế, thể để một Lục Giai Giai đối mặt.
Tiết Ngạn đăm chiêu.
Còn về đến cửa nhà, Lục Nghiệp Quốc tùy tiện dựng xe đạp tường, nhanh nhẹn đẩy cửa , vô cùng hùng hồn với trong sân: "Mẹ, mau ngoài, em gái thai , trong bụng em gái em bé."
Cách ba, bốn trăm mét cũng thể , còn hữu dụng hơn cái loa.
Lục Giai Giai: "…"
Trong phòng truyền tiếng bát rơi vỡ, Lục sững sờ.
Không con gái bà tới tháng ? Nếu tới tháng chính là chảy máu. Mẹ Lục lập tức nghĩ đến một khả năng khác, vội vàng chạy ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-368.html.]
Vân Vũ
"Đã xảy chuyện gì?" Bà theo Tiết Ngạn phòng.
Mẹ Lục vội vàng lót giường thật êm, để Lục Giai Giai lên đó, bản cô cũng dám lộn xộn, sợ ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng.
Tiết Ngạn thấp giọng: "Bác sĩ thai tượng vững, dưỡng thai nửa tháng, thể hoạt động mạnh."
Suy cho cùng Lục cũng trải nhiều sự đời, bà nhanh bình tĩnh : "Bây giờ hầm canh gà."
Trương Thục Vân và Trịnh Tú Liên cũng trong.
Trương Thục Vân còn đắc ý: "Em gái, chị em mang thai mà."
Trịnh Tú Liên nở nụ : "Em gái phúc quá, kết hôn bầu, em giường đừng cử động, lát nữa chị sẽ mang cơm cho em."
Trương Thục Vân: "…" Lại giành lời thoại.
Giọng la lối của Lục Nghiệp Quốc quá to, là lúc thôn dân đang tập trung bên gốc cây ăn cơm nên nhanh bưng bát cơm tới nhà họ Tiết.
"Ông Tiết, ông đúng là phúc quá, con dâu ông nhanh như thai, thế là ông sắp cháu bế đấy nhé."
Đôi đũa tay cha Tiết rớt xuống: "Cái gì?"
"Giai Giai thai , ông ? Cả thôn đều hết cả mà ông ?"
Cha Tiết dừng , đó mừng như điên: "Giai Giai thai , con dâu thai !"
Tay chân ông nên để : "Không , thăm."
Cha Tiết đến cửa vòng về, đựng đồ mà Tiết Ngạn mang tới trong túi.
Kẹo sữa, bánh quy, bột mạch nha…
"Ơ kìa, đây đều là đồ cả để cho con mà, cha, cha chừa một ít cho con , để một tí xíu thôi cũng ." Tiết Dương đau như đứt từng khúc ruột nắm túi kẹo trong tay.
Cha Tiết tức giận mắng bé: "Ăn ăn ăn, chỉ ăn, sắp chú kìa, trong bụng Giai Giai con của cả con, con thể nhường chị dâu ?"
"…" Tiết Dương buông kẹo trong tay .
Cha Tiết lấy xong đồ trong nhà, chạy tới nhà bếp lấy gạo và bột.
Tiết Khiêm bất đắc dĩ: "Cha, cha cũng để một ít cho nhà ăn chứ."
"Ngày mai cha sẽ lên núi đào rau dại cho các con, ăn bánh rau dại cũng , nhưng chị dâu con mang thai cũng ăn đồ quý giá, mỗi ngày thể thiếu gạo và bột, bằng sức sinh con."
Cha Tiết đến đây vỗ đùi: "Cha hôm đó Giai Giai nôn? Chắc chắn do cha nấu cơm khó ăn mà là chị dâu con thai, con xem cha nghĩ cơ chứ?"
Tiết Khiêm: "!"
Cha Tiết thu xếp một đống đồ trong gùi xách đến nhà họ Lục.
Lục Giai Giai ở trong phòng một đống vây quanh, ba em nhà họ Lục ở cửa, đám trẻ thì vây quanh bên giường.