Thông báo
Một số team gần đây thường xuyên tạo chương mới để đưa truyện lên trang chủ, điều này ảnh hưởng đến sự công bằng chung trên MonkeyD.
Rất mong các team lưu ý và điều chỉnh cách đăng để cùng nhau xây dựng một môi trường công bằng và lành mạnh.

Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 230

Cập nhật lúc: 2025-08-24 15:03:37
Lượt xem: 81

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"…" Lục Giai Giai gật đầu, cô một thư phòng lớn khi ở thời hiện đại, tuy rằng cha kiểu phần tử văn hóa nhưng một hoài bão, bọn họ yêu cầu Lục Giai Giai đối xử thật với mỗi một quyển sách, cho nên cô thấy sách sẽ thói quen quý trọng, lau sạch.

Cô nhặt những quyển sách hữu dụng sẽ tùy tiện ném trong đống, còn vô tình cố ý quan sát tranh đất, nhưng nhanh con ngựa gốm màu nâu trong góc tường thu hút.

Đồ gốm cũng lớn, cao hơn hai mươi mét, thuộc kiểu đồ sứ nhỏ, một nửa phần đuôi của nó lún trong đất, đầu hướng lên đối diện với mái hiên, là đốm bùn để cơn mưa.

Lục Giai Giai qua rút nó khỏi mặt đất, cô thật kỹ, đôi mắt càng ngày càng sáng hơn, nếu cô đoán lầm thì đây là gốm màu đời Đường.

Văn vật quý giá ở đời , ngờ đến bây giờ coi thành rác rưởi hỏi đến.

Lục Giai Giai đầu đối diện với ánh mắt của Lục, cằm hạ xuống, Lục lập tức hiểu ý ngay.

"Cái thứ tồi tàn gì thế?" Mẹ Lục qua, trừng to mắt: "Đây là đồ chơi ? Mấy đứa nhỏ trong nhà cãi vì mấy thứ vô dụng , con thật sự mua cho bọn nó , đồ cũ thể ăn, thể uống, mau vất ."

"Không Thạch Đầu chơi ngựa ạ? Vừa vặn mua về cho tụi nhỏ sờ chơi."

Mẹ Lục tiếp tục trừng mắt: "Không , cái thứ tồi tàn thể ăn thể uống, chiều chúng nó gì? Ném ."

"Được ." Lục Giai Giai đặt xuống đất với vẻ luyến tiếc.

Bà cô đảo trắng mắt, thuận miệng : "Toàn là mấy thứ nát vô dụng, thì tặng cô đấy."

Lục Giai Giai lập tức nhặt con ngựa đất lên, ngoan ngoãn: "Cảm ơn bác gái."

Bà cô: "…"

trúng một bức tranh, đôi mắt đảo, ngay lúc bà cô qua cẩn thận rách một lỗ to ở phía rìa bên .

Cô vội vàng nhặt lên: "Tự… tự nó rách, cháu xé…"

Mẹ Lục lập tức qua, vỗ nhẹ lưng Lục Giai Giai, Lục Giai Giai thì rụt cổ.

Mẹ Lục hung dữ : "Con nhỏ ngốc nhà con, con hỏng bức tranh tồi tàn , giờ chúng mua đây, con xem con phá nhà như thế hả? Chúng lấy nó tác dụng gì, bên tả tơi là đất, mua về nhà củi đốt ?"

đá bức tranh đó một cái, bà cô thu đồng nát ở phía đối diện: "Cái đó chúng xé, chúng lấy!"

"…" Bà cô vốn chỉ khách sáo một chút nhưng ngờ mà Lục Giai Giai thật sự lấy con ngựa gốm.

Tuy rằng là đồ cũ ném nhưng trong lòng bà vẫn khó chịu, cảm thấy chiếm lời.

bây giờ cặp con hỏng đồ, thái độ khoa trương đây hả? Nhất định mua cho bà !

Bà cô tức đỏ cả mắt: "Con gái bà hỏng đồ, mua thì mua , cho bà hôm nay nếu như các mua thì đừng hòng ."

Mẹ Lục giả bộ đuối lý, vỗ một cái vai Lục Giai Giai với vẻ chột : "Con ranh c.h.ế.t tiệt, con xem con gây phiền phức gì ."

Lục Giai Giai chớp mắt một cách vô cùng đáng thương: "Mẹ, đừng đánh, dù mấy thứ cũng đáng tiền, chúng cứ mua ."

"Mua mua mua, ở nhà cần ăn cơm ." Mẹ Lục lẩm bẩm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-230.html.]

lấy cái gùi lưng xuống, bên trong đựng một ít sách cũ, hỏi thẳng: "Bao nhiêu tiền?"

Bà cô cũng nhận qua với vẻ bất thiện, trực tiếp nhét bức tranh đó gùi, cho lên cân : "Năm hào."

"Không đúng, mấy cái đến năm hào." Mẹ Lục cân.

"Dư là tiền của bức tranh ."

"Vậy cũng , bức mà đáng một hào ? Bà nghĩ đây coi tiền như rác chắc!"

"Mẹ." Lục Giai Giai chỉ một khúc gỗ phía xa với vẻ khổ sở: "Khúc gỗ khắc con thỏ đó giống con thú cầm tinh của con, , chúng bỏ thêm năm hào, tặng khúc gỗ đó cho con ."

Vân Vũ

"Con nhỏ c.h.ế.t tiệt nhà con, cần khúc gỗ nát đó gì? Có tác dụng , cái thứ phá nhà , nên dẫn con tới, nó thể đáng giá một hào ?" Mẹ Lục tức giận vỗ vai Lục Giai Giai, còn đẩy nhẹ cô một cái.

Lục Giai Giai ngẩng đầu, mang theo vẻ tùy hứng của con gái: "Con thích mà, đến lúc đó đặt trong nhà ghế , cùng lắm thì coi như củi đốt."

"Con nhãi c.h.ế.t tiệt …"

còn chửi xong thì bà cô mang khúc gỗ đó qua, mặt mày nhăn nhó: "Cho cô, mau móc tiền , móc nữa là hô lên đấy."

Mẹ Lục mang bộ dáng vô cùng đau đớn: "Cả đời của đúng là thiếu nợ con mà, một khúc gỗ tàn đáng tiền gì chứ?"

lải nhải đập năm hào tiền tay bà cô đó kéo Lục Giai Giai rời .

Hai khỏi bãi rác, Lục Giai Giai thở phào một nhẹ nhõm, cô Lục đang đeo đồ: "Có nặng ạ, để con đeo một lúc cho."

"Đeo cái gì mà đeo, mấy thứ con còn mang nổi ?" Mẹ Lục sải bước đằng , : "Đến lúc đó con đeo nghiêng ngả, khác chắc chắn sẽ nghi ngờ, rước thêm phiền phức thì hả?"

Lục Giai Giai: "…"

Mẹ Lục hỏi: "Khúc gỗ đó là thế?"

Lục Giai Giai nhỏ giọng giải thích: "Nó mùi thơm dịu, con kỹ , chắc hẳn là huỳnh đàn, còn đắt hơn vàng gấp trăm đấy ạ. Thứ ở đời chắc chắn giá trời, đợi qua mười mấy năm nữa, chỉ dựa một khúc gỗ thôi, nhà chúng cũng thành triệu phú ."

Mẹ Lục lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, bà sững sờ: "Cái thứ tồi tàn đáng tiền như ?"

Lần đầu tiên Lục Giai Giai thấy Lục hoảng hốt kinh ngạc như thế, cô nhịn mà trộm , nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu nghiêm túc, ngoan ngoãn đáp: "Con từng thấy loại gỗ , cũng từng học kiến thức về phương diện nên đoán chắc chắn sai ."

Mẹ Lục nuốt nước miếng, vốn bà vẫn tùy tiện đeo gùi nhưng bây giờ đột nhiên nhấc nổi chân, chỉ sợ rớt khúc gỗ đó.

Chủ yếu là cả đời của bà cũng từng nghĩ sẽ nhiều tiền như .

Lục Giai Giai mím môi , ngẩng đầu thấy cách đó xa hàng bán nước ô mai, cô với Lục: "Mẹ, chúng uống nước ô mai nhé."

"Uống." Mẹ Lục hào phóng đáp.

Lục Giai Giai chạy qua, nửa đường thì bất chợt trong ngõ nhỏ bên cạnh nhiều ùa , gần như chỉ trong hai giây chiếm bộ gian.

Người nào cũng đang liều mạng chạy tứ phía.

Loading...